Kết Hôn Với Bạn Thân

Chương 4



04

Mãi cho đến khi chuyên viên trang điểm bắt đầu trang điểm cho tôi, giữa hai chúng tôi vẫn tràn ngập một bầu không khí ngượng nghịu.

Vì cái m.ô.n.g và vợ

...Cạn lời thật, cạn lời.

"Anh chị xem có chỗ nào không ưng ý không? Chú rể cùng xem qua một chút nhé." Chuyên viên trang điểm mỉm cười nhìn tôi trong gương.

Ôn Bất Kiến đi tới, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.

"Sao thế? Chưa thấy mỹ nữ bao giờ à?" Tôi hơi ngượng ngùng nói chuyện với anh ta như trước đây.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nhưng lần này anh ta không "mặt dày" nữa.

Cũng không giống như mấy cửa hàng trước, dù khen tôi đẹp nhưng đều cười cợt, không nghiêm túc.

Rất nghiêm túc đi đến sau ghế, hai tay đặt lên ghế, mắt mày cong cong mỉm cười nhìn tôi trong gương.

Anh ta cúi đầu xuống: "Rất đẹp."

Tôi lại không biết đáp lời thế nào.

Chuyên viên trang điểm trẻ tuổi vừa đánh má hồng vừa nói: "Cô dâu da đẹp, ngũ quan thanh tú, trang điểm lên chắc chắn rất kinh diễm. Còn ngại ngùng nữa kìa, hai bạn tình cảm thật tốt."

"..." Ánh mắt của cô cũng rất tốt.

Trong lúc tôi làm tóc, Ôn Bất Kiến cũng đã thay vest.

Màu xanh lam bảo thạch, cùng màu với sợi tóc giả nhuộm gài tai của tôi.

Vẫn rất "ẩn ý sexy", nhưng lại có chút gì đó khác biệt.

Rốt cuộc khác ở chỗ nào, tôi cũng không nói rõ được.

Có lẽ là không còn lề mề như bình thường nữa, giống như lúc tôi xem anh ta tranh tụng vậy.

Anh ta đỡ tôi đi đến trước gương lớn.

Tôi đứng trên bục hơi cao, các chị nhân viên trong cửa hàng đang giúp tôi chỉnh sửa váy cưới, Ôn Bất Kiến cười rồi cầm điện thoại lên.

"Làm gì thế?"

"Chụp ảnh đăng Facebook chứ, không thì đến lúc đó đột ngột công khai thì ngại lắm. Cũng để mọi người chuẩn bị tiền mừng cưới nữa."

Có lý!

Tuy là giả kết hôn, nhưng có thể thu lại tiền mừng cưới trước đây thì cũng khá được đấy!

Vốn dĩ cứ nghĩ đời này không kết hôn, số tiền đã mừng trước đây đều đổ sông đổ biển rồi.

"Em cười gì thế? Có phải anh mặc vest rất đẹp trai không?" Anh ta nhướng mày hỏi tôi.

Tôi đi giày cao gót, đứng trên bục thì cao gần bằng anh ta.

Sờ đầu anh ta, tôi hòa nhã nói: "Được nhận tiền, chị đây cũng 'hết khổ đến sướng' rồi."

"...Còn 'hết khổ đến sướng' cái gì? Em có biết anh là luật sư đối tác cấp hai trẻ nhất trong giới không?"

"Emmm, thì sao?"

Anh ta giơ ngón cái về phía tôi: "Được, Tần Minh Minh, em giỏi lắm."

Tôi chống nạnh, hếch cằm lên: "Tôi đương nhiên giỏi rồi, anh chẳng qua chỉ là một luật sư đối tác cấp hai, tôi là công chức đấy! Anh biết không? 'Tận cùng của vũ trụ là thi công chức' đó!"

Nhớ ngày xưa, lúc tôi vừa "lên bờ", gia đình tôi đã tổ chức một bữa tiệc lớn!

"Bà con xóm giềng mười dặm tám làng" thì không một ai là không biết nhà họ Tần sinh ra một cô con gái vàng ngọc.

Thế là, Ôn Bất Kiến cười lạnh hai tiếng, hờn dỗi nói: "Em giỏi ghê nha~"

Dìm anh ta cứng họng, tôi vui vẻ soi gương một lát, định chốt luôn bộ này rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chọn xong váy cưới đã tối mịt rồi, để mặc vừa chiếc váy cưới đuôi cá, tôi nhịn đói cả ngày. Đúng là người phụ nữ Trung Quốc cả đời phải mạnh mẽ mà. Thế nên, tôi quyết định húp trọn!

"Tôi muốn tôm hùm to! Muốn ăn bít tết Tomahawk! Muốn ăn cua lông Thượng Hải! Muốn ăn Phật nhảy tường!"

"Đại tiểu thư, em có thể gọi món trong một nhà hàng thôi không?"

Tôi rưng rưng nước mắt gật đầu: "Vậy sau này phải gọi dần về đó nha~"

"...Biết rồi, sau này thẻ lương của anh đưa em còn không được sao?"

Tôi cười, cũng chẳng thấy có gì sai, liền nói: "Vậy thì bít tết đi!"

Tôi tra đường đến nhà hàng gần nhất. Nhà hàng không đông khách, chắc là mấy cái quán "sang chảnh" kiểu này thì lên món chậm ri rì. Nhưng dịch vụ cũng khá chu đáo, lại còn có người chuyên cắt sẵn cho nữa.

Tôi cầm ly rượu vang đỏ vừa định cụng ly thì có người bước tới.

"Ôn luật sư~ Thật trùng hợp, đây lại có bạn gái mới rồi à?"

Tôi quay đầu nhìn lại, trời ơi, đây chẳng phải hoa khôi khoa Báo chí bị Ôn Bất Kiến đá hồi năm ba đại học sao! Năm đó, cô ta tưởng tôi là tình địch tiềm năng, còn mời riêng tôi đi ăn. Dù là Hồng Môn Yến đó, nhưng may mà nước sốt bí truyền của quán thịt nướng đó đúng là rất thơm!

Cô gái này cũng thật lợi hại, không ai đáp lời mà vẫn có thể tự nói tiếp.

"Hồi đó tôi đã bảo giữa hai người có gian tình mà, sao rồi? Lần này định yêu mấy ngày? Mà trước đây ai đã nói với tôi rằng hai người không ưa nhau vậy?"

"Sao? Cũng không sợ tin tức truyền ra ngoài, mấy bạn học cũ chê trách à? Dù sao năm đó lời đó cũng là từ miệng anh nói ra mà."

"Tôi đã nói mà, năm đó khi tôi và Ôn Đại luật sư ở bên nhau, đã có người nói với tôi rằng cô thanh mai bên cạnh anh ấy không tầm thường, tôi lại cố chấp không tin~"

"Tôi nói sao mà một lần cũng không..." Vế sau hình như cô ta cố ý hạ thấp giọng, tôi cũng không nghe rõ.

Tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Bất Kiến. Anh ấy vẻ mặt điềm nhiên, thậm chí còn ăn một miếng thịt. Tôi bất lực bĩu môi, cô ta vẫn còn tơ tưởng Ôn Bất Kiến bảy năm nay sao? Quả nhiên, những thứ không đạt được thì mãi mãi gây xao động.

Nhưng tôi là ai cơ chứ? Còn định hù dọa tôi à? Tôi đây là Tần Khoa trưởng đó! Phía sau tôi là Tổ quốc! Hôm nay tôi sẽ cho cô ta biết luật!

Tôi tao nhã đứng dậy đi đến cạnh Ôn Bất Kiến, hỏi: "Cô là?"

"...Trước đây tôi đã từng mời cô ăn cơm rồi mà, hồi năm ba đại học."

"Xin lỗi, anh ấy có quá nhiều bạn gái cũ, tôi nhất thời không nhớ nổi." Tôi cười một cách điềm nhiên.

Cô ta hơi ngớ người, cố nặn ra nụ cười: "cô đúng là rộng lượng thật đấy."

Tôi e lệ cười cười: "Haizz~ cũng chẳng có cách nào, dù sao cũng sắp kết hôn rồi, hôn nhân chính là phải bao dung mà."

"Kế... kết hôn ư?"

"Đúng vậy, cô không thấy chồng tôi đăng ảnh trên vòng bạn bè sao? Hôm nay chúng tôi đã đi thử váy cưới đó."

Đối phương đơ ra.

Tôi chợt hiểu ra, điệu đà che miệng như lỡ lời: "À, không có WeChat của chồng tôi à? Tại tôi không để ý rồi, nếu không phiền, cô có thể thêm WeChat của tôi nhé~ Dù sao cũng quen biết nhau mà, có thể đến uống rượu mừng nha."

Nhìn cô ta mặc toàn đồ hiệu, tiền mừng cưới chắc không thể keo kiệt được đâu nhỉ.

"Cô... cô không bận tâm anh ấy trước đây đào hoa như vậy sao?"

Tôi điềm nhiên vỗ vai Ôn Bất Kiến: "Cô nghĩ như vậy cũng bình thường thôi. Nhưng yêu một người thì phải chấp nhận tất cả mọi thứ của người đó mà~ Đợi đến khi cô gặp được người mình thật lòng yêu thích thì sẽ hiểu thôi."

Tuy tôi không hoàn toàn đồng ý với lời này, nhưng mà làm người khác tức chơi thì khác~ Đấm vào bông gòn thì chẳng dễ chịu gì đâu.

Nói đến đây, cô ta cười gượng gạo rồi lại miễn cưỡng xã giao thêm vài câu, sau đó đi về chỗ của mình.

Tôi ngồi lại chỗ, lườm Ôn Bất Kiến một cái: "Lại nợ tôi một ân tình rồi."

Anh ấy lại không mặc cả, chỉ vui vẻ đưa miếng bít tết đã cắt sẵn cho tôi. Hề hề trêu chọc: "Chồng hả?"

Tôi nhai chậm rãi, nuốt xong mới trả lời.

"Chàng trai trẻ, chồng của tôi nhiều lắm."

Anh ấy như thể không nghe thấy gì, nói: "Vợ nói gì cũng đúng!"

"..."

*


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com