Kết Hôn Với Bạn Thân

Chương 3



03

Cái chuyện kết hôn này, không kết thì không biết, vừa kết thì thật là...

Thật là phiền phức đáng yêu ghê!

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Tại sao phải đến nhiều tiệm áo cưới thế này? Anh không mệt ư?"

"Hù ~ Với lại, mấy bộ vest nam kia, nhà anh chẳng phải có cả đống sao?"

Tôi chống nạnh, trong cái nóng ba mươi bảy độ, bị nắng làm cho hết cả kiên nhẫn.

Anh ta mở ô che nắng, chỉ vào con đường phía trước không thấy điểm cuối mà nói.

"Cố gắng thêm chút nữa, đi đến cuối đường rẽ một cái là đến cửa hàng tiếp theo rồi, gần lắm."

"Gần lắm..."

"Gần..."

"..."

"Anh cõng em nhé?"

"..." Kiên trì đến vậy sao?

Tôi linh quang lóe lên: "Anh không thật sự muốn kết hôn với tôi đó chứ?"

"..." Ôn Bất Kiến ngây người tại chỗ.

Tim tôi đập thịch một cái.

Không, không phải chứ.

Trong đầu tôi chợt nhớ đến một cặp đôi nào đó, bạn bè nhiều năm rồi kết hôn, cuối cùng kết thúc bằng bi kịch.

Cái này... cái này không thể học theo được đâu!

Sau đó tôi nghe thấy Ôn Bất Kiến nói: "Tần Minh Minh, anh thật sự là —— 'im lặng đến khô héo' rồi."

Tôi cạn lời vài giây, nằm sấp trên lưng anh ta, vỗ mạnh vào đầu anh ta một cái: "Học tôi nói làm gì chứ!"

Anh ta lại nói: "Tần Minh Minh, em nên giảm cân rồi đó."

"..." Tin hay không thì tùy, giờ tôi gọi một cuộc điện thoại đi, tôi sẽ khiến anh sau này không vào được mồ mả tổ tiên!

"Vào được mồ mả tổ tiên cũng không thể sống lại, không sao cả."

"..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh ta là đại luật sư, tôi nói không lại anh ta.

Thế là tôi hai tay kéo má anh ta: "Cái tên quái đản lạnh lùng suốt ngày mặc vest này! Anh có biết người muốn kết hôn với tôi xếp hàng từ đây đến Pháp không?!"

Anh ta bị kéo má, khó khăn mở miệng, cất giọng Bắc Kinh: "Chuyện này tôi thật sự chưa nghe nói bao giờ ~"

Xem ra, tôi chỉ có thể dùng đến chiêu cuối của mình thôi!

Ôn Bất Kiến sợ ngứa nhất.

Tay tôi đặt lên cổ anh ta.

Còn chưa cù lét được hai cái, anh ta đã dừng lại rồi.

Không cười, cũng không cầu xin tha thứ, chỉ là nghiêng mặt đi.

Tôi cầm ô che nắng nhìn khuôn mặt nghiêng hơi u ám vì im lặng của anh ta.

Đây hình như là lần tôi và anh ta ở gần nhau nhất kể từ khi trưởng thành.

Người đi đường qua lại không ngớt, nhưng hình như mọi ồn ào đều bị cách ly bên ngoài chiếc ô hoa nhỏ này.

"Tần Minh Minh, em có biết không, yết hầu của đàn ông không thể tùy tiện chạm vào?"

Giọng hơi khàn.

"..." Tôi hình như lần đầu tiên "get" được giọng nói hay của Ôn Bất Kiến trong lời người khác khen, rốt cuộc là hay đến mức nào.

Cũng là lần đầu tiên nhận ra, hai chúng tôi đều đã ba mươi tuổi rồi.

Tôi không thể tùy tiện đùa giỡn với anh ta như vậy nữa.

"Cái đó... xin lỗi nhé..."

Anh ta hừ một tiếng.

Khoảnh khắc tiếp theo, m.ô.n.g tôi bị vỗ một cái.

Mông...

Vỗ...

Lúc tôi hoàn hồn thì đã đến góc rẽ rồi.

"Anh!"

Anh ta "đúng lúc" ngắt lời tôi, nói một câu: "Chỉ có vợ tôi mới được chạm vào."

Đầu óc tôi như bị nắng làm cho ngớ ngẩn mà tiếp lời anh ta.

"Tôi chẳng phải vợ anh sao?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com