Tôi liếc mắt nhìn về phía tủ giày ở cửa ra vào, bó hoa hồng rực rỡ cùng hộp quà được anh tiện tay đặt lên đó.
Ồ, cãi nhau với Hạ Vân cả ngày, mệt rồi sao?
Về nhà nghỉ ngơi à?
“Ba ơi, mẹ nhớ ba lắm đó.”
Cầu Cầu sà vào lòng Lục Thành, líu lo nói mấy câu ngọt như mía lùi.
Anh bật cười, ánh mắt mang theo hàm ý khó đoán nhìn tôi.
Câu nói là dành cho con, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người tôi không rời.
“Mẹ nhớ ba à?”
“Vậy sao không tự nói với ba, còn phải nhờ Cầu Cầu chuyển lời?”
Bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm, tôi bắt đầu thấy không tự nhiên, ánh nhìn hơi lảng đi.
Sau đó tôi ho nhẹ một tiếng, vội vàng bước đến, ôm thằng bé lại từ lòng anh.
Tôi mỉm cười nói với con:
“Trẻ con nói linh tinh, con đừng để bụng.”
Thấy Cầu Cầu còn định mở miệng, tôi vội giơ tay khẽ đặt lên môi bé, ra hiệu bằng ánh mắt.
Thằng bé thông minh, hiểu ý tôi ngay lập tức. Đôi mắt to tròn chớp chớp đầy nghi hoặc. Như thể đang hỏi, tại sao mẹ không chịu thừa nhận?
Trời cũng đã khuya, tôi bế con về phòng.
Không lâu sau, bé ngủ, còn tôi cũng lim dim theo.
Tôi nhẹ nhàng rón rén bước ra khỏi phòng, nhìn thấy phòng làm việc vẫn còn sáng đèn.
Lưỡng lự một lúc rồi tôi vẫn quyết định đi vào.
Lục Thành đang đứng ngoài ban công hút thuốc, ánh lửa lập lòe trong làn khói mờ.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, anh tiện tay với lấy một chiếc hộp nhỏ từ bàn trà, ném về phía tôi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Quà sinh nhật, xem thử có thích không?”
Tôi cúi đầu nhìn hộp quà, giọng hơi lạ lạ:
“Là món anh đấu giá ở buổi đấu giá nhà họ Chu đúng không?”
Có lẽ biểu cảm tôi quá rõ ràng, anh khẽ nhíu mày nhìn tôi, hơi nghi hoặc:
“Ừ, đúng rồi. Sao vậy?”
Tôi bật cười.
Trước đó, khi dự tiệc cùng mấy quý bà, phu nhân nhà họ Chu cứ nháy mắt ra hiệu với tôi đầy ẩn ý, kể rằng Lục Thành đã đấu giá hai món tại buổi đấu giá.
Một là một chiếc vòng ngọc bình thường.
Một là bộ trang sức trị giá 9 triệu 990 ngàn tệ.
Bà ta còn nói, tháng sau là sinh nhật tôi, chắc chắn bộ trang sức đắt tiền đó là quà anh chuẩn bị tặng tôi.
Mà giờ, anh đưa tôi một chiếc hộp nhỏ.
Vậy thì bộ trang sức kia… đã dành cho ai, rõ ràng không cần nói.
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt lạnh nhạt, không nói một lời, quay người bước đi.
Còn chưa đi được bao xa thì bị anh bất ngờ bế bổng lên.
Anh siết lấy eo tôi, đặt thẳng tôi ngồi lên bàn.
Hai tay chống hai bên người tôi, đôi mắt đen thẳm khóa chặt lấy ánh mắt tôi.
Rồi anh cúi sát xuống, chóp mũi chạm vào mũi tôi.
Dù khóe môi mang theo ý cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tôi cảm thấy mình bị ép đến tận chân tường.