Kết Hôn Với Anh, Cũng Là Định Mệnh

Chương 1



1

Kết hôn với Lục Thành đã bốn năm, nhưng tôi vẫn không thể quen nổi cái tật phải ôm sát khi ngủ của anh vào mỗi đêm.

Đặc biệt là buổi sáng, anh lại càng ôm chặt hơn, siết đến mức khiến tôi khó thở.

Hai cánh tay kia chẳng khác gì kìm sắt, khóa chặt tôi trong lòng n.g.ự.c anh.



Tôi hít sâu một hơi, đưa tay chống lên n.g.ự.c anh, bực dọc vỗ mấy cái lên mặt anh.

“Lục Thành, anh mau buông ra đi, em thở không nổi nữa rồi.”



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Anh mở mắt, không nói gì, chỉ nắm lấy hai cánh tay tôi kéo mạnh về phía trước.

Cả người tôi đổ sập lên người anh.

Mặt úp thẳng vào cơ n.g.ự.c rắn chắc mà mềm mại kia.

Ừm… nói sao nhỉ… vừa mềm lại vừa cứng.



“Suỵt, đừng ồn, còn sớm mà.”



Tôi nâng mặt anh lên, lườm một cái: “Còn sớm gì nữa, Lục tổng?”

“Đã bảy giờ rồi.”

“Hôm nay thứ sáu, lát nữa phải đưa Cầu Cầu đi học đấy.”



Cầu Cầu là con trai tôi, năm nay ba tuổi.

Nói thật thì, người cha kế như anh, lại được lòng con hơn cả người mẹ ruột như tôi.

Tối qua Cầu Cầu cứ nằng nặc đòi anh đưa đến trường.

Nếu còn không dậy, e là thằng bé lại quấy lên cho xem.



Nhắc đến Cầu Cầu, anh khẽ day trán, sau đó thuận tay hôn nhẹ lên má tôi một cái.

Rồi anh nhanh chóng sửa soạn, bế con rời nhà.



Tôi dõi theo bóng dáng hai cha con khuất dần nơi góc phố, nụ cười trên môi cũng dần phai nhạt.



2

Tôi kết hôn với Lục Thành, hoàn toàn chỉ vì lợi ích.

Nhưng phải thừa nhận một điều — anh chưa từng bạc đãi tôi, đã làm tròn mọi trách nhiệm có thể có của một “người chồng trên danh nghĩa”.



Lúc mới cưới, anh còn cố tình dành thời gian xuất hiện cùng tôi trước mặt những quý bà kênh kiệu, để giúp tôi giữ thể diện.

Trong phòng thay đồ của tôi, lúc nào cũng tràn ngập những mẫu quần áo và túi xách mới nhất theo mùa.

Những món trang sức đắt đỏ tại các buổi đấu giá, tôi chỉ liếc nhìn một cái, sáng hôm sau đã thấy chúng nằm ngay ngắn trên tủ đầu giường.

Sinh nhật hay kỷ niệm ngày cưới, tôi đều nhận được một bó hồng đúng giờ.



Ai nghe qua chẳng phải tấm tắc khen anh là một người đàn ông tốt?



Nhưng thực tế là, trong lòng anh luôn có một người con gái anh đã yêu nhiều năm — “bạch nguyệt quang” của anh.

Còn kết hôn với tôi, chẳng qua chỉ là một cách tạm thời.



Còn tôi, gả cho anh, đương nhiên cũng không phải vì yêu.

Suy cho cùng, cả hai chúng tôi đều như nhau, chỉ đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi.



Tôi khẽ cười nhạt, ném tấm thiệp trong tay lên bàn trà.

Đó là một tấm thiệp mời đến buổi triển lãm tranh cá nhân.



Tôi cúi mắt, ngón tay khẽ lướt qua dòng chữ ký trên thiệp — Hạ Vân.

Chính là bạch nguyệt quang của Lục Thành.



Cô ấy… đã trở về rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



3

Tấm thiệp mời đó được gửi đến biệt thự vào buổi trưa, khi ấy tôi đang ăn trưa với bạn thân bên ngoài.

Cô ấy cho tôi xem một tin tức giải trí đang gây xôn xao.



Là ảnh Lục Thành đưa Hạ Vân vào khách sạn.

Hai người họ bị paparazzi chụp trúng ngay tại trận.



Tấm ảnh này lan truyền khắp mạng, nóng hổi như lửa.

Thông thường, tin đồn liên quan đến anh, bộ phận truyền thông của Tập đoàn Lục thị sẽ lập tức can thiệp, tuyệt đối không để lan rộng.

Vậy mà lần này, bức ảnh vẫn còn lù lù trên mạng.

Điều đó có nghĩa — anh cho phép nó được tung ra.



Nói cách khác, tấm ảnh đó… là cố ý để tôi thấy.



Hai người họ đang bận bịu kể lể nỗi lòng, mà vẫn không quên dành chút thời gian để "nhắc nhở" tôi một tiếng.

Thật là chu đáo quá mức.



Củi trong lò sưởi vẫn cháy tí tách, ngọn lửa màu cam ánh đỏ phản chiếu trong mắt tôi.



Lạch cạch, lạch cạch.



Một thân hình nhỏ xíu, thơm mùi sữa, như viên pháo nhỏ lao thẳng vào lòng tôi.



“Mẹ ơi, chúc mừng sinh nhật mẹ!”



“Ba đâu rồi?”



“Con biết rồi! Nhất định là hai người cố tình giấu con để đi tận hưởng thế giới hai người!”



Trẻ con tuổi này, đầu óc lúc nào cũng đầy ắp mấy ý nghĩ tinh quái, không biết học đâu mấy từ ngữ đó mà cứ thích dùng linh tinh.



Tôi đặt hai tay dưới nách bé, bế thằng nhóc vào lòng, nhân tiện hôn một cái lên má mềm.

Giọng cũng bất giác dịu lại, nhẹ nhàng:

“Ba có việc quan trọng phải làm, tối nay không về nhà được.”



Con trai gật đầu ra vẻ đã hiểu, dù chẳng hiểu mấy.

Rồi bất ngờ ôm chầm lấy tôi, khuôn mặt nhỏ dụi dụi lên vai tôi:

“Mẹ đừng buồn nhé.”



Tôi hơi ngẩn ra, vừa thấy buồn cười lại vừa chẳng biết nói gì.

Thằng bé nói gì vậy chứ? Việc anh có về hay không, với tôi vốn chẳng liên quan.



Đột nhiên, cánh cửa lớn kêu “két” một tiếng.



Lục Diễn Hi lập tức vỗ hai tay vào tay tôi, vội vàng thoát ra khỏi lòng tôi.

Vừa chạy đi, miệng vừa reo lên:

“Tuyệt quá, ba về rồi!”



Tôi đứng dậy, nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt bế con lên cao bằng cánh tay vững chãi.

Không khí đầy ắp tiếng cười giòn tan của trẻ nhỏ.



Lục Thành?

Sao anh lại về?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com