Từ Hi Nhiễm không nói gì, vô cảm nhìn anh ta. Trình Vân Khải nhìn đôi mắt mờ sương của cô, ngọn lửa giận dữ dần tan biến. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, mỗi khi cô chịu ấm ức trước mặt anh ta, cô đều nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm như thế, nhưng đôi mắt đó đọng lại hơi nước, rõ ràng là rất không phục, nhưng hơi nước đó lại hiện vẻ ấm ức. Mỗi lần đối diện với dáng vẻ như thế này của cô, anh ta lại vô thức mềm lòng, thậm chí còn quên mất cô đã làm anh ta tức giận thế nào.
Trình Vân Khải bình tĩnh lại, anh ta nói với cô: “Có phải em đang gặp khó khăn gì mới không thể không thỏa hiệp, em có thể nói cho anh, anh nghĩ cách giúp em.”
“Anh đừng nghĩ nhiều nữa, tôi không gặp khó khăn gì, cũng chẳng có ai ép tôi, tôi tự nguyện lấy người đó.”
Có lẽ trước khi bị bệnh, cô không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng khi cô bất lực nhất, chính Tưởng Dư Hoài đã dang tay giúp đỡ cô. Bất kể mục đích của anh là gì, cuối cùng anh đã giúp cô, cho dù chỉ là để trả món nợ ân tình này, cô cũng sẽ sẵn sàng kết hôn với anh.
Cơn giận đã nguôi ngoai của Trình Vân Khải lại bùng lên: “Anh không tin em thực sự muốn kết hôn với một người đàn ông như vậy, rốt cuộc em muốn làm gì? Đang giận dỗi anh? Em có cần phải giận dỗi anh không? Cả hai chúng ta đều biết bản chất mối quan hệ của chúng ta là gì, không phải trước kia chúng ta cũng thích trêu chọc như thế này sao? Trước đây còn nói rằng lớn lên
không ai yêu thì cưới nhau, kiểu nói đùa này cũng thường xuất hiện mà, chỉ vì anh có bạn gái mà tức giận? Làm sao thế? Thực sự thích anh? Anh con mẹ nó tin Từ Hi Nhiễm em thích anh?”
Trước nay Từ Hi Nhiễm vẫn cẩn thận che giấu tâm tư đối với anh ta, sợ bị anh ta phát hiện ra, vì bị anh ta nói trúng tim đen sẽ vội vàng hoảng loạn sẽ luống cuống, sẽ bị tên khốn Trình Vân Khải kia cười nhạo.
Nhưng bây giờ, cô không ngờ rằng mình sẽ bình tĩnh như vậy.
Khi cô nghe những lời này của anh ta, thậm chí còn thấy mình thật buồn cười.
“Anh nói đúng, chúng ta quá thân thiết với nhau rồi, từ nhỏ đã như anh em vậy, sẽ không thể nảy sinh tình cảm nam nữ. Trước kia tôi thực sự tức giận, nhưng sau đó cũng dần dần hiểu ra, tôi đồng ý kết hôn với người khác không phải là giận dỗi với anh, anh ấy rất tốt với tôi, tôi bằng lòng gả cho anh ấy.”
Trình Vân Khải đã chuẩn bị sẵn sàng để cãi nhau một trận thật lớn. Thật ra cãi nhau cũng tốt, từ nhỏ đến lớn họ có mâu thuẫn gì cũng cãi nhau, cãi nhau xong thì hiểu lầm cũng được giải quyết.
Anh ta cho rằng lần này cũng sẽ giống vô vàn những lần trước, họ cãi nhau, cãi nhau thì giải quyết được hiểu lầm.
Nhưng anh ta không ngờ cô lại bình tĩnh đến vậy, anh ta tưởng khoảng thời gian này quan hệ giữa họ như một quả bóng cao su căng phồng, đang ở trên bờ vực nổ tung, chỉ cần kích thích thêm chút nữa là sẽ nổ, nổ cũng tốt.
Không có bất kỳ kích thích nào, quả bóng căng phồng kia từ từ xì hết khí, ngược lại khiến Trình Vân Khải cảm thấy bối rối, không nên như vậy. Cô không nên bình tĩnh nói với anh ta rằng cô sẽ kết hôn với người khác như vậy.
Bị ép buộc cũng được, giận dỗi anh ta cũng được, anh ta đều chấp nhận, nhưng anh ta không chấp nhận thế này.
Cô bằng lòng gả cho người đàn ông khác, không hiểu sao điều này lại khiến anh ta rất khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đã có bạn gái thì nên đối xử tốt với bạn gái một chút, mặc dù chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng dù sao tôi vẫn là con gái, hơn nữa còn từng qua lại với anh. Mặc dù có vẻ như cũng không được xem là chính thức quen nhau, thế nhưng với tư cách là bạn gái anh, anh cứ quan tâm đến nhất cử nhất động của bạn gái cũ như thế thì cô ấy cũng thấy khó chịu trong lòng lắm. Mặt khác, tôi cũng đã là người trưởng thành rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình. Ban đầu, đúng là tôi có tức giận, nhưng bây giờ tôi cũng nghĩ thông rồi, tôi sẽ bỏ số anh ra khỏi danh sách chặn, nếu anh muốn tiếp tục làm bạn thì chúng ta cứ làm bạn bình thường, còn nếu không muốn thì thôi vậy.”
Trình Vân Khải không thể tin nổi là Từ Hi Nhiễm lại có thể nói ra những lời như vậy, đồng ý thì làm bạn bè bình thường, còn không thì thôi? Cái gì gọi là thôi? Họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, còn từng ăn chung một bát cơm, thế mà cô lại có thể thản nhiên nói ra những lời này? Thực lòng mà nói, anh ta thà để cô giận dỗi cắt đứt quan hệ với anh ta còn hơn.
“Khó khăn lắm mới quay về một lần, mau về nhà với bố mẹ đi.”
Từ Hi Nhiễm nói xong định rời đi, nhưng cổ tay cô đột nhiên bị người ta nắm chặt. Trình Vân Khải nắm chặt cổ tay cô nhưng không nói gì, khóe mắt anh ta ửng đỏ, những cảm xúc phức tạp xen lẫn trong đáy mắt. Từ Hi Nhiễm rút tay lại, hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Không nên như thế này, tại sao giữa anh ta và Từ Hi Nhiễm lại trở nên xa lạ đến thế? Sự xa lạ này khiến anh ta thấy rất khó chấp nhận, hoàn toàn không giống với cảm giác mà anh ta quen thuộc, thậm chí anh ta còn cảm thấy cô như biến thành một người khác vậy.
Anh ta không thể nổi giận, không thể chất vấn hay cãi nhau với cô. Anh ta không biết bắt đầu cãi từ đâu, ngược lại chỉ khiến anh ta có vẻ trẻ con và nực cười.
Nói cho cùng, cô muốn lấy người khác, anh ta có lý do gì để ngăn cản?
Nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy rất khó chịu, khó chịu không nói nên lời.
Không, anh ta không tin cô thực sự bằng lòng, anh ta phải đưa Từ Hi Nhiễm đi, anh ta không thể trơ mắt nhìn cô lấy người đàn ông như vậy. Anh ta không biết tại sao cô lại đồng ý, nhưng anh ta tin đó không phải là ý muốn thực sự của cô, ngay cả khi cô đồng ý, anh ta cũng cho rằng cô chỉ nhất thời hồ đồ.
“Đi theo anh.”
Từ Hi Nhiễm thử vùng vẫy mấy lần, nhưng anh ta nắm chặt quá nên cô không thể thoát ra được.
“Trình Vân Khải, anh buông tay, anh định đưa tôi đi đâu?” “Anh đưa em rời khỏi nơi này.”
“Tôi đã kết hôn rồi.”
“Đã kết hôn thì cũng có thể ly hôn, bất kể em gặp phải chuyện gì, anh cũng sẽ không bỏ mặc em.”
“Buông cô ấy ra.” Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Trình Vân Khải dừng bước nhìn vào người vừa đến. Từ Hi Nhiễm nhân lúc anh ta mất tập trung rốt cuộc cũng thoát được. Cô quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào Tưởng Dư Hoài đã đứng ở phía sau, sắc mặt cô hơi bối rối, dù sao thì bây giờ họ đã là vợ chồng, vừa mới nhận giấy kết hôn ngày đầu đã bị anh bắt gặp cô và một người đàn ông giằng co, thật sự là kỳ cục.
Tưởng Dư Hoài bước lên trước, động tác tự nhiên kéo Từ Hi Nhiễm ra sau lưng, thân hình cao lớn hoàn toàn che khuất Từ Hi Nhiễm.
Trình Vân Khải đánh giá anh một lượt, nheo mắt lại: “Anh là ai?” Tưởng Dư Hoài bình thản mở miệng: “Tôi là chồng của cô ấy.”