Có người vui, có người sầu, Từ Hi Nhiễm thắng tiền thì vui mừng khôn xiết còn Tưởng Ngôn Phong đã mất hết tiền cược vẫn la oai oái: “Anh cả thật nhẫn tâm, cả tiền lì xì của em cũng thắng hết.”
Lời này chọc mọi người cười ồ lên, Từ Hi Nhiễm cũng tủm tỉm.
Sau khi đánh bài xong, Từ Hi Nhiễm đi vệ sinh. Nhà cũ nhà họ Tưởng rất lớn, Từ Hi Nhiễm đi vệ sinh xong lại phải đi vòng một đoạn mới tới được phòng khách. Cô đi một lúc thì tới trước cửa phòng mạt chược, hôm nay người tới nhà cũ nhà họ Tưởng rất đông, mọi người thành lập những nhóm chơi bài riêng. Trong phòng có mấy người đang chơi mạt chược, tiếng lạch cạch của quân bài lẫn với tiếng nói chuyện ồn ào.
“Không ngờ được cuối cùng anh cả lại cưới một cô gái giữa đường nhảy ra.” Một giọng nữ bỗng nhiên nói.
Giọng nữ thứ hai tiếp lời: “Đúng thế, em còn tưởng nhiều năm như vậy anh cả không yêu không cưới, đến cả chị Thư Ngữ anh ấy cũng không để mắt tới, là vì không quên mối tình đầu trước kia, ai ngờ lại đột nhiên cưới một người quen nhờ mai mối.”
Người đầu tiên nói: “Thật tiếc cho Thư Ngữ, theo anh ấy nhiều năm như vậy.”
“Cũng không tính là theo đâu, em thấy anh cả và chị Thư Ngữ chỉ là mối quan hệ hợp tác, họ giống như partner hơn.” Đây là giọng thứ ba.
Giọng nữ thứ hai thở dài nói: “Đàn ông mà, quả nhiên đều thích gái trẻ, chị Thư Ngữ vừa giỏi giang, vừa xinh đẹp, gia thế lại tốt, dây dưa với anh cả bao nhiêu năm. Ai mà ngờ cuối cùng anh cả lại chọn một cô gái trẻ, chẳng hề quan tâm đến gia thế, chỉ thích tuổi trẻ thôi.”
Giọng nữ đầu tiên tiếp lời: “Cưới vợ trẻ thì khả năng sinh nở cao hơn, bây giờ anh cả chỉ thiếu một người thừa kế, cần gia thế tốt làm gì, huống chi anh cả lại là người kiêu ngạo, cũng chẳng thèm quan tâm đến gia thế.”
Giọng người phụ nữ thứ hai nói: “Thật đáng tiếc cho chị Thư Ngữ, chịu đựng bao nhiêu năm mà cũng chẳng hết khổ.”
Giọng phụ nữ thứ ba không đồng ý: “Sao chị lại nghĩ chị Thư Ngữ theo anh cả là để gả cho anh ấy? Chị Thư Ngữ muốn năng lực có năng lực, làm sao có thể vì gả cho người nào đó để hết khổ, chị ấy cần phải dựa dẫm à? Tại sao không thể đơn giản coi là hợp tác đôi bên cùng có lợi?”
Giọng nữ thứ hai nói: “Em năm, tất cả mọi người là phụ nữ, suy nghĩ của phụ nữ, chúng ta đều biết.”
Từ Hi Nhiễm quen biết nhà họ Tưởng chưa được bao lâu nên không phân biệt được những giọng nói này là của ai, nhưng cô biết “em năm”, vì vừa mới làm quen. Đó là em năm trong nhà họ Tưởng, con thứ ba của gia đình chú hai, là cô gái duy nhất đồng trang lứa với Tưởng Dư Hoài, tên là Tưởng Tri Ân.
Từ Hi Nhiễm thận trọng rời khỏi phòng đánh mạt chược, sợ người ta phát hiện ra cô đứng bên ngoài. Cô không để tâm đến những lời này, Vương Lệ Lệ và Từ Đóa nói xấu sau lưng cô còn khó nghe hơn thế. Cô chỉ rất tò mò, chị Thư Ngữ trong miệng bọn họ là ai và có quan hệ gì với Tưởng Dư Hoài.
Từ Hi Nhiễm lắc đầu, mặc kệ cô ấy là ai, cô chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Từ Hi Nhiễm đang loay hoay lo lạc đường thì vừa vặn gặp một người giúp việc đi tới. Người giúp việc thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm: “Cô Tưởng, rốt cuộc tôi cũng tìm thấy cô rồi.”
Từ Hi Nhiễm còn chưa thích ứng được xưng hô cô chủ Tưởng này, cô hỏi: “Sao thế?”
“Ở bên ngoài có người tên Trình Vân Khải nói muốn tìm cô.
Từ Hi Nhiễm căng thẳng trong lòng, Trình Vân Khải? Vậy mà Trình Vân Khải đã tìm tới nơi này rồi.
Từ Hi Nhiễm theo người giúp việc quay lại phòng khách. Tưởng Dư Hoài đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện cùng mấy người lớn, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô, có lẽ thấy vẻ mặt cô có gì đó khác thường, Tưởng Dư Hoài hỏi: “Sao vậy?” “Có một người bạn đến tìm tôi, tôi ra xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tưởng Dư Hoài cũng không hỏi nhiều, nói: “Đi đi.”
Từ Hi Nhiễm đi đến cổng lớn nhà họ Tưởng, quả nhiên nhìn thấy Trình Vân Khải đang đứng không xa. Anh ta lười biếng tựa vào bức tường đối diện hút thuốc, nhìn thấy Từ Hi Nhiễm, anh ta vứt điếu thuốc trên tay, cho hai tay vào túi quần đi về phía cô.
Từ Hi Nhiễm khá bất ngờ khi nhìn thấy Trình Vân Khải ở đây. Từ Hi Nhiễm từng nghe Tống Tình nói, kỳ nghỉ hè năm nay Trình Vân Khải muốn ở lại Bắc Đằng để bầu bạn với bạn gái, còn biết anh ta thuê một căn hộ gần trường để chung sống với bạn gái.
Mỗi lần gặp Trình Vân Khải, Từ Hi Nhiễm luôn vui vẻ, anh ta chẳng làm gì cả, chỉ cần đứng ở đó thôi, tim cô cũng sẽ vì anh ta mà rung động. Thế nhưng bây giờ, chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, cuộc sống của cô đã có sự thay đổi chóng mặt, anh ta đã có bạn gái mới, còn cô thì đã lấy chồng.
Hai đứa trẻ hồn nhiên chơi chung từ nhỏ, thanh mai trúc mã nhưng không phát triển tốt đẹp như trong truyện cổ tích, càng lớn không hiểu sao khoảng cách giữa hai người lại càng xa, không thể vô tư ở bên nhau như trước nữa.
Tâm trạng Từ Hi Nhiễm nhất thời phức tạp, cô hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Trình Vân Khải nhíu mày đi tới, thân hình cao lớn dần dần bao phủ cô. Anh ta mặc áo thun đơn giản và quần jean, chân đi giày thể thao, tràn đầy sức sống, nhưng lúc này, toàn thân anh ta toát lên vẻ nặng nề.
Trình Vân Khải nén một bụng giận dữ, giọng nói trầm đến lạ thường: “Em đã đăng ký kết hôn rồi?”
Từ Hi Nhiễm gật đầu.
Vẻ giận dữ hiện rõ trên mặt Trình Vân Khải: “Có phải anh đã nói là chờ anh về rồi bàn bạc lại không?”
Thực ra từ khi Trình Vân Khải biết cô đi xem mắt đến giờ đã khá lâu rồi, trong khoảng thời gian đó còn phẫu thuật một lần, mặc dù cũng không cố tình đợi anh ta nhưng từng ấy thời gian cũng không thể không có gì thay đổi. Vậy mà bây giờ, trùng hợp là cô vừa mới đăng ký kết hôn, anh ta cũng vừa trở về.
Hiện giờ chuyện đâu vào đấy, nói gì cũng vô ích. “Là bố mẹ ép em sao?” Anh ta lại hỏi.
“Không phải, là tôi tự nguyện.”
Trình Vân Khải nghiến răng: “Em tự nguyện? Gả cho một tên đàn ông vừa già vừa tàn tật, cả đời này của em sẽ bị hủy hoại, em nói với anh là em tự nguyện ư?”
Từ Hi Nhiễm bình tĩnh nhìn thẳng vào anh ta nói: “Tuy rằng anh ấy tàn tật nhưng không tính là già.”
“Không phải anh ta ba mươi tuổi sao?’
“Ba mươi đã là già rồi?”
Dáng vẻ bình tĩnh của cô hiển nhiên chọc giận anh ta. Trình Vân Khải nói: “Từ Hi Nhiễm, giờ em còn có thời gian thảo luận với anh về việc ba mươi tuổi có già hay không? Đầu óc em còn bình thường không hả? Vất vả lắm em mới thi đỗ đại học chỉ để gả cho một người đàn ông như vậy sao? Em đọc sách bao nhiêu năm nay như thế nào vậy?”