Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Tật

Chương 216



Điềm Điềm còn nhỏ, phản ứng chậm, mãi một hồi sau mới nhận ra anh trai ở đằng sau, vội vàng tách ra xoay người hỏi anh trai: “Anh, anh có đau không?”

Lần ngã này hơi đau, nước mắt của Tưởng Dược An chảy ra, nhưng cậu bé chỉ xoa xoa gáy rồi nói: “Không sao.”

Vì có anh trai che chắn nên Điềm Điềm không bị ngã đau, nhưng thấy cảnh tượng này, Tưởng Hiên không bình tĩnh nổi nữa, cậu bé tiến lại phía Tưởng Thư Dương, tức giận nói: “Tưởng Thư Dương, anh bị điên à? Tại sao anh lại đẩy Điềm Điềm?”

Tưởng Thư Dương cũng không ngờ rằng cậu bé chỉ khẽ đẩy Điềm Điềm một cái mà cô bé đã ngã mất rồi, cậu bé không hề có ý muốn đẩy Điềm Điềm, nhưng việc Tưởng Hiên dám quát mình như vậy lại khiến cậu bé tức giận, lập tức nói: “Em dám quát anh hả? Tưởng Hiên, anh là anh trai em đó, anh trai ruột của em.”

“Anh trai ruột thì sao? Anh trai ruột có thể bắt nạt em gái sao? Em ấy còn nhỏ như vậy.”

Tưởng Tinh Nguyên cũng tiến lên, chỉ vào Tưởng Thư Dương nói: “Đồ xấu xa.”

Tuy Tưởng Thư Dương mới chín tuổi, nhưng trẻ con chín tuổi đã có lòng tự trọng, cậu bé cảm thấy hai đứa em nhỏ hơn chống đối mình khiến cậu mất hết thể diện, cậu nhặt cái xẻng trên đất lên, vung vẩy về phía hai đứa em, hung dữ nói: “Có tin anh đánh tụi bây không?”

Hai cậu bé sợ hãi lùi lại một vài bước, lúc này Tưởng Thư Dương mới hài lòng đôi chút.

“Tưởng Thư Dương.” Tưởng Thiên Phàm vẫn luôn đứng bên cạnh im lặng nhìn hết thảy mọi chuyện đã lên tiếng. Tưởng Thiên Phàm đi tới, giật lấy chiếc xẻng trong tay Tưởng Thư Dương: “Đừng phát điên nữa.”

Cậu bé nói xong liền đẩy Tưởng Thư Dương một cái, Tưởng Thư Dương lùi lại hai bước, ngã nhào xuống tuyết, Tưởng Thư Dương không tin nổi, mặc dù Tưởng Thiên Phàm là anh cả nhưng cậu bé thấy anh mình đẩy mình ngã trước mặt nhiều đứa em thế này rất mất mặt, hơn nữa hai người vẫn luôn rất hòa thuận.



Tưởng Thư Dương nói: “Tại sao anh lại bênh vực chúng? Anh quên mất chú hai vào tù thế nào rồi sao?” Tưởng Thư Dương chỉ tay về phía Điềm Điềm, lại nói: “Là mẹ của con bé.”

“Tưởng Thư Dương, anh đã bảo em đừng phát điên rồi.”

Tưởng Thư Dương mười một tuổi, lớn tuổi nhất, cũng cao nhất, vẫn luôn có uy trong đám em này, Tưởng Thư Dương cũng nhận ra Tưởng Thiên Phàm tức giận, tuy trong lòng không phục nhưng cũng không nói gì thêm.

Tưởng Thiên Phàm đi đến trước mặt Điềm Điềm, cậu bé cao hơn Điềm Điềm rất nhiều, Điềm Điềm phải ngẩng đầu mới nhìn thấy cậu bé. Vừa rồi Điềm Điềm ngã xuống mặt dính ít tuyết, Tưởng Thiên Phàm muốn đưa tay giúp cô bé lau sạch tuyết nhưng Điềm Điềm lại nghiêng đầu né tránh bàn tay cậu bé, không những thế, còn lùi lại hai bước tạo khoảng cách với cậu.

Điềm Điềm chỉ biết anh Thư Dương bắt nạt anh hai, anh lớn hay chơi với anh Thư Dương nên anh lớn cũng là anh xấu, bé không thích anh xấu xa.

Ánh mắt của bé rõ ràng lộ ra sự bất mãn và phản kháng, ánh mắt không ưa cậu quá rõ ràng, tay của Tưởng Thiên Phàm đông cứng lại giữa không trung, cậu bé chỉ muốn giúp cô bé phủi tuyết đi thôi.

Tưởng Dược An từ khi bị đập một phát vào đầu thì luôn cảm thấy trời đất quay cuồng không khỏe, cậu bé xoa xoa gáy cũng không đỡ, lúc này cậu bé chỉ thấy tối sầm lại, rồi lại ngã vào tuyết một lần nữa.

Điềm Điềm còn quá bé, không phản ứng kịp tại sao anh trai lại đột nhiên đổ gục, bé đi đến bên đẩy đẩy anh trai, gọi: “Anh, sao anh ngủ rồi?”

Nhưng dù có đẩy như thế nào cũng không thể đánh thức anh trai dậy, Tưởng Hiên cũng tiến tới xem, cậu bé lớn hơn một chút nên biết nhiều thứ hơn Điềm Điềm, cậu nói: “Hình như ngất rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ngất rồi ạ?” Điềm Điềm ngơ ngác. “Tức là bị bệnh, cậu ta bị bệnh rồi.”

Nói vậy Điềm Điềm mới hiểu ra, Điềm Điềm nhớ có một lần bé thấy khó chịu, mẹ bảo rằng bé bị bệnh, vậy là bây giờ anh trai bị bệnh, anh trai cũng khó chịu lắm.

Anh trai bị bệnh phải báo cho mẹ ngay. “Phải nói với mẹ, phải nói với mẹ.”

Cô bé vừa nói vừa bò dậy, chạy vào nhà nhưng người bé còn nhỏ, bước chân ngắn, cộng thêm đường đi phủ đầy tuyết, chạy vội quá nên chưa chạy được hai bước thì ngã.

Cô bé sốt ruột khóc òa: “Anh bị ốm rồi, phải tìm mẹ, hu hu.”

Tưởng Tinh Nguyên và Tưởng Hiên chạy đến, Tưởng Hiên bế bé lên: “Điềm Điềm, đừng khóc, anh tìm giúp em.”

Tưởng Thiên Phàm đi đến, ngồi xuống trước mặt Điềm Điềm. Điềm Điềm vừa khóc, vừa lấy đôi bàn tay mũm mĩm dụi mắt.

Tưởng Thiên Phàm gạt tay cô bé ra, nói: “Anh cao nên chạy nhanh, anh có thể giúp em gọi mẹ. Nhưng em phải gọi anh là anh cả thì anh mới giúp.”

Điềm Điềm chỉ muốn mau chóng tìm được mẹ, với lại cũng quên mất anh cả là người xấu. Cô bé vừa khóc vừa nói: “Hu hu, anh cả, giúp em tìm mẹ, hu hu.”

Tưởng Thiên Phàm cười cười, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho bé, gật đầu: “Để anh đi tìm mẹ cho em nhé.”

Tưởng Thiên Phàm hành động thực sự nhanh nhẹn, chỉ một lát đã gọi được Từ Hi Nhiễm ra. Từ Hi Nhiễm nhìn thấy Dược An nằm trên tuyết, giật mình, vỗ mặt cậu nhưng cậu bé không tỉnh lại, Từ Hi Nhiễm nóng lòng, lập tức cõng cậu lên xe, đưa đến bệnh viện.

May mắn thay, tình trạng của Dược An không nghiêm trọng lắm, chỉ bị đập đầu, chụp phim không sao, một lúc sau thì tỉnh lại trong bệnh viện. Từ Hi Nhiễm đưa cậu về nhà, Dược An bị thương ở gáy, bác sĩ đã bôi một ít thuốc cho cậu, cậu chỉ có thể nằm sấp trên giường.

Điềm Điềm ôm một đống đồ ăn vặt đến tìm cậu, bé khẽ nói với cậu: “Cho anh ăn.”

“Anh không ăn đâu, em ăn đi.”

Tay Điềm Điềm vụng về xé vỏ bọc, đưa đến bên miệng Dược An, em gái đã đút đến bên miệng rồi thì Dược An cũng đành ăn.

Điềm Điềm dựa vào bên giường, thấy anh trai ăn ngon lành thì cũng cười theo.

Dược An nhìn khuôn mặt đáng yêu của em gái, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Điềm Điềm, ngoài anh ra, em còn rất nhiều anh trai, em thích ai nhất?”

“Thích anh.”

Điềm Điềm không suy nghĩ gì đã nói.

Dược An cười cười, ngượng ngùng vùi mặt vào lòng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com