Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Tật

Chương 215



Hai năm nay sức khỏe của bà cụ Tưởng ngày càng kém đi, may mà vẫn ăn ngủ được, chỉ có điều đi lại không vững, cần người đỡ. Mỗi lần Điềm Điềm đến đây bà cụ Tưởng là người vui nhất, người già không còn nhiều sức nhưng cũng phải bế Điềm Điềm trong lòng gọi tiếng bé con bảo bối, trong nhà mua kẹo cũng bóc ra cho bé ăn.



Thôi Viên đứng bên cạnh khuyên: “Mẹ, cho bé nó ăn ít đường thôi ạ, mấy hôm trước nó còn kêu đau răng.”

Bà cụ Tưởng nói: “Chỉ cho ăn một viên thôi, cho Điềm Điềm của chúng ta một viên.”

Điềm Điềm nhận được kẹo thì rất vui, ôm lấy bà cụ Tưởng nũng nịu nói: “Cháu cảm ơn cụ.”

Bà cụ Tưởng cười thích thú, lại ôm cô bé vào lòng rồi kêu bé con bảo bối.

“Bao giờ mấy đứa mới được nghỉ học thế?” Bà cụ Tưởng hỏi.

Từ Hi Nhiễm đáp: “Ngày mai Điềm Điềm bắt đầu được nghỉ rồi ạ, Dược An thì còn mấy ngày nữa.”

“Thế thì tốt, nghỉ học thì cho Điềm Điềm ở đây chơi vài hôm nhé.”

Từ Hi Nhiễm biết bà cụ Tưởng nhớ cháu gái lắm nên không nghĩ ngợi gì liền đồng ý.

Điềm Điềm được ăn kẹo, chợt nhớ ra viên kẹo cô bé tặng cho anh trai mà cậu bé vẫn chưa ăn, thế là nói với Tưởng Dược An: “Anh ơi, sao anh vẫn chưa ăn kẹo?”

Lúc này Dược An mới nhớ ra vừa rồi gặp em gái, bé có đưa cho mình một viên kẹo, cậu lấy ra định bóc thì đột nhiên bên ngoài cửa có hai bé trai chạy ùa vào.

Tưởng Tinh Nguyên và Tưởng Hiên nghe nói em gái Điềm Điềm đến thì từ sân sau chạy ra tìm, Tinh Nguyên vốn học chung trường với Điềm Điềm, nhưng vì Điềm Điềm còn phải đi đón anh trai nên Tinh Nguyên đến trước.

Tưởng Tinh Nguyên chạy ùa vào nói: “Em gái Điềm Điềm, bọn anh nặn người tuyết rồi, em ra xem này.”



Tưởng Tinh Nguyên bước vào trước một bước, đương nhiên cũng thấy Tưởng Dược An đứng bên cạnh, trên tay Tưởng Dược An còn cầm một viên kẹo chưa bóc vỏ. Tưởng Tinh Nguyên lập tức không vui, cậu bé giật phắt viên kẹo từ tay Tưởng Dược An, nói: “Tại sao kẹo của tôi lại ở trong tay cậu?”

Điềm Điềm thấy thế, lập tức từ trong lòng bà Tưởng bước xuống, đi tới bên cạnh Tưởng Dược An, nhìn Tưởng Tinh Nguyên nói:

“Đây là kẹo của em cho anh trai mà.”

Tưởng Tinh Nguyên càng không vui hơn: “Tại sao kẹo anh cho em, em lại cho cậu ta?”

“Vì kẹo ngon, nên em cho anh trai ăn.”

Biểu cảm khó chịu của Tưởng Tinh Nguyên mới khá hơn một chút, dù sao thì em gái Điềm Điềm cũng đã nói kẹo của cậu ngon, thế nên cậu mới miễn cưỡng đưa kẹo cho Tưởng Dược An, lại nói với Điềm Điềm: “Vậy lần sau anh sẽ mang thêm kẹo cho em.”

Điềm Điềm gật đầu.

Vừa vào cửa, Tưởng Hiên liền nắm tay Điềm Điềm, nói: “Điềm Điềm, mau theo anh, anh dẫn em đi xem người tuyết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bà cụ Tưởng thấy vậy liền vội vàng trách: “Ấy, cháu đi chậm thôi, đừng để em gái ngã.”

Tưởng Hiên nào nghe được gì, đã kéo em gái chạy ra khỏi cửa mất rồi.

Lạc Thành tuyết rơi suốt hai ngày liền, trong sân nhà cũ đã đọng một lớp tuyết dày, lúc này trong sân sau đã nặn một người tuyết nho nhỏ, cao bằng Điềm Điềm.

Điềm Điềm nhìn xa, kinh ngạc nói: “Người tuyết lớn quá.”



Tưởng Hiên nói: “Nếu muốn lớn hơn thì anh trai có thể vun thêm cho em.”

Bên cạnh người tuyết có hai cậu con trai, cậu bé lớn nhất là Tưởng Thiên Phàm năm nay mười một tuổi, một cậu bé nữa đang cầm xẻng vỗ tuyết lên người tuyết là Tưởng Thư Dương - con cả của Tưởng Đông Thần, anh trai ruột của Tưởng Hiên, năm nay tám tuổi.

Thấy mấy đứa nhỏ chạy lại, Tưởng Thư Dương lắc đầu như người lớn: “Lại đến thêm hai đứa trẻ con.” Cậu bé đã quên mất rằng mình cũng là trẻ con.

Tưởng Hiên kéo tay Điềm Điềm đến bên người tuyết, hỏi: “Em xem, đẹp không?”

Người tuyết vẫn chưa gắn mũi và mắt, nhưng Điềm Điềm vẫn rất nể tình gật đầu.

Tưởng Hiên cầm củ cà rốt và hai chiếc cúc áo đen đưa cho Điềm Điềm nói: “Điềm Điềm tới gắn mắt và mũi cho người tuyết đi.”

Đây là nét tô điểm linh hồn cho người tuyết, từ khi bắt đầu vun tuyết, Tưởng Hiên đã nghĩ đến việc để em gái mình làm.

Điềm Điềm đặt hai chiếc cúc áo đen vào vị trí mắt người tuyết, còn lại chiếc mũi, cô bé đưa củ cà rốt cho Tưởng Dược An: “Anh gắn mũi đi.”

Lúc này Tưởng Hiên mới phát hiện ra Tưởng Dược An theo sau, cậu bé cau mày khó chịu nói: “Cậu đến làm gì?”

Tưởng Dược An không nói gì, Điềm Điềm nói: “Điềm Điềm bảo anh trai tới.”

“Em bảo cậu ta tới làm gì?” Tưởng Hiên vẫn còn có chút không vui, nhưng giọng điệu lại dịu xuống: “Em bớt chơi với cậu ta đi.”



Điềm Điềm lại nói: “Đó là anh trai, muốn chơi với anh ấy.”

Điềm Điềm nhét củ cà rốt vào tay anh trai, bảo cậu bé cắm vào người tuyết làm mũi. Tưởng Dược An nhận lấy củ cà rốt, Tưởng Thư Dương đang xúc tuyết đắp lên người tuyết thì đột nhiên ném cái xẻng đi, chạy tới giật lấy củ cà rốt trong tay Tưởng Dược An, bình thản đẩy cậu bé một cái.

Tưởng Thư Dương lớn hơn Tưởng Dược An một tuổi, sức lực cũng lớn hơn, trên đất có tuyết nên trơn trượt,Tưởng Dược An ngã luôn xuống tuyết.

Tưởng Thư Dương đưa củ cà rốt cho Điềm Điềm rồi nói: “Cậu ta bẩn lắm, đừng đưa cho cậu ta.”

Anh trai bị bắt nạt, Điềm Điềm rất tức giận, cô bé gạt tay Tưởng Thư Dương ra rồi nói: “Đẩy anh trai em, anh không tốt!”

“Em dám đánh anh à?” Tưởng Thư Dương cũng rất tức giận, cậu bé chọc vào vai Điềm Điềm rồi nói: “Anh là anh hai của em đấy!”

Điềm Điềm nhỏ con, lại không đứng vững, mặc dù Tưởng Thư Dương chọc như vậy cũng không dùng nhiều sức, nhưng Điềm Điềm vẫn bị cậu bé đẩy ngã. Tưởng Dược An vừa đứng dậy khỏi tuyết, thấy em gái ngã xuống, cậu bé không nghĩ ngợi gì, lập tức lao tới đỡ Điềm Điềm, nhưng dù sao cũng là trẻ con, Điềm Điềm ngã xuống vừa đúng lúc đập vào đầu cậu, ấn đầu cậu xuống đất đập một cái rất mạnh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com