Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Tật

Chương 208



Anh nói như vậy, Từ Hi Nhiễm cũng thuyết phục bản thân yên lòng. Nói không chừng Tri Ân chỉ đi đâu đó để giải sầu. Cô cũng không muốn tâm trạng lo lắng của mình ảnh hưởng đến bé con.



Sáng sớm hôm sau, hai người bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, lúc đó mới tờ mờ sáng. Những lãnh đạo cấp cao như Tưởng Dư Hoài cũng sẽ để điện thoại mở suốt 24 giờ, đề phòng trường hợp khẩn cấp. Vậy nên, nếu nó đổ chuông ngoài giờ bình thường thì chắc chắn là có điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra.

Tưởng Dư Hoài bắt máy, không biết đối phương nói gì, chỉ thấy anh bỗng ngồi bật dậy. Lúc đầu anh sợ quấy rầy giấc ngủ của Từ Hi Nhiễm nên đã cố ý hạ thấp giọng nói, nhưng giờ phút này lại bất giác đề cao âm lượng: "Cậu nói gì?"

"Được, tôi biết rồi."

Sau khi Tưởng Dư Hoài tắt máy thì lập tức lấy chân giả bên giường đeo vào. Từ Hi Nhiễm nhận thấy động tác của anh có chút gấp, lúc này cô cũng đã tỉnh hẳn, cô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, em ngủ đi, anh đi xử lý một chút."

Cuộc điện thoại vào sáng sớm, và cả động tác vội vàng của anh, Từ Hi Nhiễm không tin không có chuyện gì.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh như vậy em mới không yên lòng đó."

Tưởng Dư Hoài đã đeo chân giả xong. Anh nghe cô nói vậy thì nhìn cô với ánh mắt phức tạp như đang do dự có nên nói cho cô biết hay không.

"Tri Ân..."

Cảm giác bất an trong lòng Từ Hi Nhiễm càng thêm mãnh liệt, cô hỏi: "Tri Ân đã xảy ra chuyện sao?"



"Ừm, sáng sớm hôm nay cảnh sát đã tìm được t.h.i t.h.ể của cô ấy."

Hai chữ "thi thể" khiến Từ Hi bị sốc một lúc lâu không bình tĩnh được. Hôm qua, lúc nhận được điện thoại của Tào Bình Cường cô đã cảm thấy có lẽ Tri Ân đã xảy ra chuyện. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tưởng Dư Hoài ôm cô vào lòng, an ủi: "Vốn không nên nói cho em. Bây giờ em còn đang cho con bú, nên nghỉ ngơi thật tốt.

Được rồi, đừng nghĩ nữa, em ngủ tiếp một lúc đi, anh đi ra ngoài."

Sao Từ Hi Nhiễm có thể ngủ tiếp được. Cô chỉ hy vọng tất cả đều là hiểu lầm. Có lẽ t.h.i t.h.ể mà cảnh sát phát hiện không phải của Tưởng Tri Ân.

Cách Lạc thành 53 km có một hồ chứa nước, vào đầu những năm 90, hồ chứa nước này đã được xây dựng để sản xuất điện. Nhưng theo sự phát triển và cải tạo của quốc gia, trạm thuỷ điện này đã nhanh chóng bị những trạm phát điện khác thay thế và dần bị bỏ hoang.

Xe của Tưởng Tri Ân được vớt từ hồ lên, trên xe là t.h.i t.h.ể đã cứng ngắc của Tưởng Tri Ân. Trải qua một loạt điều tra và kiểm tra chiếc xe, không ghi nhận có thiệt hại về người và xe. Vậy nên bước đầu xác định, cô ấy tự sát, cô ấy đã cố ý lái xe xuống hồ.

Nói thật, lúc Từ Hi Nhiễm nhận được tin tức này thì không thể tin được. Tưởng Tri Ân thật sự đã chết, hay tự sát? Cô không tin, cô xác nhận nhiều lần, thậm chí còn muốn tự mình đến xem, xem t.h.i t.h.ể được vớt lên có phải Tưởng Tri Ân thật không, nhưng đã bị Tưởng Dư Hoài ngăn cản.

Tưởng Tri Ân mà cô biết, thông minh tài giỏi. Cô ấy biết rõ mình muốn gì. Cô ấy như một cây cỏ tươi tốt. Dù cho xung quanh có nhiều điều bất lợi với cô ấy thì cô ấy vẫn tăng trưởng một cách mạnh mẽ. Thật ra cô đã nhìn thấy rất nhiều hình ảnh của mình trên người Tưởng Tri Ân.

Cô thật sự không tin người như vậy sẽ tự sát. Cô thà tin rằng cái c.h.ế.t của Tưởng Tri Ân là do con người làm ra. Thậm chí cô sẵn sàng tin rằng chuyện này là do bên chú hai trả thù. Cô thật sự không thể tin Tưởng Tri Ân lại tự sát.

Cô cũng từng có thời kỳ khó khăn, nhưng cô chưa bao giờ có suy nghĩ từ bỏ mạng sống của mình. Huống chi, cô cảm thấy Tưởng Tri Ân còn cứng cỏi hơn cô.

Sao cô ấy lại tự sát chứ, sao có thể? Cô biết Tưởng Tri Ân mắc chứng rối loạn lưỡng cực, cũng biết cô ấy vẫn luôn uống thuốc. Cô ấy có áp lực lớn, cô có thể hiểu, nhưng đó là nguyên nhân khiến cô ấy tự sát sao? Cô thật sự không tin Tưởng Tri Ân tự sát, không tin!

Tào Bình Cường là người đầu tiên nhận được thông báo đến nhận dạng thi thể. Trước khi đến, Tào Bình Cường vẫn luôn nói với bản thân, có lẽ chỉ là nhầm lẫn, có lẽ người được vớt lên không phải Tri Ân.

Cho đến khi nhìn thấy thi thể, anh ấy vừa liếc mắt đã nhận ra.

Cô ấy nhắm mắt lại, làn da tái nhợt, trông như thể cô ấy chỉ đang ngủ. Khoảnh khắc đó, trời đất như đảo lộn, trước mắt anh ấy trắng xóa, thậm chí anh ấy còn cảm thấy trái tim đập đột nhiên ngừng. Anh ấy nhìn chằm chằm Tưởng Tri Ân đang nằm yên ở đó, hồi lâu không có phản ứng gì.

Anh ấy bước đi một vòng trong tiềm thức, rồi lại nhìn về phía cỗ t.h.i t.h.ể kia. Như chợt bừng tỉnh, anh ấy đột nhiên nhận ra, cô ấy thật sự đã chết, Tri Ân đã c.h.ế.t thật rồi.

Anh ấy xông lên như phát điên, thế nhưng khi vọt tới trước t.h.i t.h.ể lại chợt dừng lại. Động tác vô cùng cẩn thận, sợ không cẩn thận sẽ quấy rầy người đang ngủ. Anh ấy ôm cô ấy. Thân thể cô ấy lạnh lẽo cứng ngắc, nhưng anh ấy lại dán lên mặt cô ấy, rơi nước mắt, qua một hồi lâu mới nói với cô ấy: "Tri Ân đừng sợ, anh đưa em về nhà."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com