Tưởng Tri Ân phát hiện tình trạng của cô ấy ngày càng nghiêm trọng. Cô ấy luôn không khống chế được cảm xúc của mình, thỉnh thoảng còn làm ra một số chuyện khó tin. Chẳng hạn như lúc đang họp, cô ấy lại bất chợt lớn tiếng quát mọi người. Đối với một người lãnh đạo, để lộ cảm xúc là một điều tối kỵ.
Hay như, đêm đó, cô ấy cầm d.a.o đứng trong phòng khách, đến tận khi Tào Bình Cường bất ngờ ôm cô ấy thì cô ấy mới phản ứng lại.
"Tri Ân, em cầm d.a.o làm gì vậy?" Tào Bình Cường lo lắng hỏi cô ấy.
Lúc này, Tưởng Tri Ân mới nhận ra mình đang cầm dao. Cô ấy như mới tỉnh lại từ trong mơ, cô ấy không biết tại sao mình lại đến phòng khách, tại sao lại cầm dao.
Lòng bàn tay như bị đâm, cô ấy vội ném d.a.o xuống rồi che mặt ngồi xổm trên đất, bắt đầu khóc.
"Em không đỡ bệnh được đâu, Bình Cường."
Tào Bình Cường ngồi xổm bên cạnh cô ấy, ôm cô ấy vào lòng, nói: "Đừng nói linh tinh, sẽ tốt thôi, hiện giờ y học rất phát triển. Hãy tin anh, em nhất định có thể chữa khỏi."
Tưởng Tri Ân lắc đầu: "Bây giờ em ngày càng nghiêm trọng, em không biết cứ tiếp tục như vậy thì sẽ dẫn đến hậu quả gì. Bình Cường, hãy ly hôn với em và đưa con đi đi. Em sẽ để lại mọi thứ cho bố con anh."
"Đừng nói những lời này nữa, anh và con sẽ không rời xa em.
Nếu em cảm thấy không thoải mái thì hãy bỏ công việc qua một bên. Bây giờ Dược An đã đến tuổi đi học, anh cũng có nhiều thời gian hơn. Anh cũng đang học tập, mặc dù anh học chậm, nhưng lâu dần cũng sẽ tiến bộ thôi. Em yên tâm, anh sẽ giúp em. Anh sẽ chống đỡ ngôi nhà này. Em đừng sợ gì hết, được không?"
Tưởng Tri Ân lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, trong mắt có sự lo lắng: "Anh không biết đâu, em không cách nào nghỉ ngơi. Em giống như kim đồng hồ, không thể kiểm soát, không làm việc sẽ không thể an tâm. Em chỉ có thể làm việc không ngừng nghỉ, nếu không, em sẽ càng lo lắng không yên."
"Chúng ta cứ thử trước một chút thôi. Hãy thong thả, buông từng chút một, để bản thân dần thả lỏng."
Tưởng Tri Ân khóc không thành tiếng, nói: "Bình Cường, nếu có kiếp sau thì anh đừng gặp lại em nữa. Anh hãy tìm một cô gái khỏe mạnh rồi cùng nhau sống những ngày thảnh thơi. Ở bên em, anh đã bị hủy cả đời này rồi."
Tào Bình Cường xoa đầu cô ấy rồi nói: "Em đang nói vớ vẩn gì vậy, anh không cần kiếp sau gì cả, chúng ta hãy sống đời này thật tốt."
Sự dịu dàng của Tào Bình Cường dần trấn an cảm xúc của Tưởng Tri Ân, Tào Bình Cường lau nước mắt cho cô ấy rồi nói: "Tri Ân, chúng ta hãy sống đời này thật tốt nhé, được không?"
Tưởng Tri Ân tựa vào lòng anh ấy, gật đầu.
Bởi vì mỗi khi rảnh rỗi, Tưởng Tri Ân đều đưa Tưởng Dược An đến bên này nên em gái Điềm Điềm cũng đã quen có anh trai bên cạnh. Vậy nên, anh Dược An không tới mấy ngày, em gái đã bắt đầu nhớ cậu bé. Bây giờ em gái đã tám tháng tuổi, đã biết bò biết ngồi, nhưng chưa biết nói chuyện. Dược An thường đến bên này chơi nên ở đây cũng có mấy món đồ chơi của cậu bé. Lúc em gái nhìn thấy đồ chơi sẽ bi ba bi bô nói gì đó, sau đó chỉ ngón tay mũm mĩm ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Là một người mẹ, tất nhiên Từ Hi Nhiễm cũng sẽ hiểu ý của bé, cô xoa mặt con gái, hỏi bé: "Anh Dược An không tới, con nhớ anh rồi đúng không?"
Cô gái nhỏ túm tay cô, lại chỉ chỉ bên ngoài, Từ Hi Nhiễm hỏi bé: "Con muốn đi tìm anh Dược An sao?"
Cô gái nhỏ gật gật đầu, Từ Hi Nhiễm nhìn thời tiết bên ngoài, bầu trời âm u sắp mưa, Từ Hi Nhiễm nói: "Sắp mưa rồi, chúng ta gọi điện thoại cho anh Dược An trước nhé?"
Cô gái nhỏ cũng không nghe cô, tiếp tục chỉ bàn tay nhỏ mũm mĩm ra ngoài, còn bi ba bi bô như đang thúc giục cô mau dẫn bé đi tìm anh trai. Từ Hi Nhiễm ôm em gái lên dỗ dành: "Được được được, bây giờ chúng ta đi luôn nhé."
Vốn cô đang muốn dỗ bé ngủ trưa, không ngờ điện thoại lại đổ chuông, Từ Hi Nhiễm nhìn thấy thông báo cuộc gọi thì rất bất ngờ.
"Tào Bình Cường?"
Tào Bình Cường là chồng Tưởng Tri Ân. Cô có số điện thoại của tất cả thành viên nhà họ Tưởng, nhưng bình thường cô và Tào Bình Cường cũng không liên lạc. Tại sao anh ấy lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô chứ.
"Chị dâu, hai ngày nay chị có gặp Tri Ân không?" Trong điện thoại, giọng Tào Bình Cường hơi lo lắng.
"Tôi không gặp, mấy ngày nay cô ấy cũng không đưa Dược An tới đây, có chuyện gì sao?"
"Tối hôm trước Tri Ân nói muốn đến công ty tăng ca, sau khi ra ngoài thì vẫn chưa trở về, điện thoại cũng không gọi được."
Từ Hi Nhiễm cảm thấy kỳ lạ, Tưởng Tri Ân luôn bật điện thoại suốt 24 giờ, sao lại không gọi được chứ. Cô có một loại dự cảm không tốt lắm, cô nói với Tào Bình Cường: "Cậu báo cảnh sát chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy cậu báo cảnh sát trước đi, để cảnh sát tìm giúp sẽ nhanh hơn."
Sau khi tắt máy, Từ Hi Nhiễm thử liên lạc với Tưởng Tri Ân. Cô thử vài lần đều không liên lạc được.
Không biết có phải do mẹ không dẫn đi tìm anh trai hay không mà em gái bắt đầu tủi thân rồi bật khóc. Từ Hi Nhiễm cũng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu dỗ bé, dỗ một hồi lâu bé mới ngủ. Buổi chiều, sau khi Tưởng Dư Hoài trở về, Từ Hi Nhiễm vừa thấy đã hỏi anh: "Anh có biết chuyện Tri Ân mất tích không?" "Anh có nghe nói."
"Anh nói xem Tri Ân sẽ đi đâu? Em biết điện thoại của cô ấy vẫn luôn để 24 giờ không tắt máy. Giờ lại đột nhiên không liên lạc được, liệu cô ấy có xảy ra chuyện gì hay không?"
Tưởng Dư Hoài kéo tay cô ngồi xuống sofa, anh nói: "Đừng lo lắng về những chuyện khác vội, Điềm Điềm đâu?"
"Con bé đang ngủ."
"Em chăm sóc con cũng vất vả rồi, lúc con ngủ em cũng nên nghỉ ngơi một chút. Xem phim mà mình muốn xem, thư giãn một chút, đừng suy nghĩ những chuyện khác. Anh sẽ cho người điều tra tình hình bên phía Tưởng Tri Ân."