“Nàng đói lâu rồi, lại mới ốm nặng, chỉ có thể ăn chút gì thanh đạm. Ta đã bỏ ít thịt băm vào cháo, để có vị.”
Ta nếm một thìa — mùi vị rất ngon!
Cùng đến còn có một nhóm người nữa, vây quanh bên giường, ai nấy đều xúc động chẳng thôi.
Điều khiến ta bất ngờ nhất… chính là cả cha mẹ của Lục Ngôn Chiêu cũng có mặt.
17
Lục Ngôn Chiêu vẫn luôn tận tâm chăm sóc ta, việc gì có thể tự làm, hắn nhất định không giao cho người khác.
Tiểu muội nói ta đã hôn mê suốt một ngày một đêm.
Lúc ta ngất trong ngục, Lục Ngôn Chiêu bị dọa đến hồn vía lên mây,
ôm lấy ta rồi cắm đầu chạy, nàng chỉ còn biết liều mạng đuổi theo phía sau.
Mẹ kể, từ lúc đưa ta về, hắn nhất quyết không chịu về nhà.
Ban đêm không tiện ở trong phòng, hắn liền canh chừng ngoài sân, ai khuyên cũng không nghe.
Ban ngày thì vào tận phòng trông chừng, sợ ta xảy ra chuyện, hắn không kịp ứng phó.
Ngay cả bát cháo ta ăn, cũng là một tay hắn nấu.
Mất ngủ, hắn lại đi sắc cháo.
Ta chưa tỉnh, hắn liền để mẹ ta ăn trước, rồi lại nấu nồi khác.
Còn hắn, một hạt cơm cũng chẳng chịu nuốt.
“Lục Ngôn Chiêu, ngươi bị ngốc sao? Làm vậy chỉ tổ hại thân thôi. Bao nhiêu người ở đây, thiếu gì ai chăm ta? Không ăn cơm thì sống kiểu gì? Đọc sách đọc đến đần rồi chắc!”
Ta mắng hắn một trận, hắn cũng không cãi lại.
Chỉ nhìn ta, ánh mắt dịu dàng như nước muốn tràn ra khỏi khóe mi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Xuân nhi… ta không biết phải làm thế nào… nàng vì ta mà gặp tai ương từ trên trời rơi xuống…
Nàng nằm đó, không ăn không uống, chỉ có khi ta cũng đau như nàng, lòng ta mới dễ chịu một chút.”
Ta vẫn hay bảo hắn là kẻ cứng đầu, bướng đến mức c.h.ế.t cũng chẳng chịu đổi ý.
Giờ nghĩ lại, quả thực chẳng sai.
Nhưng ta lại chẳng muốn hắn như vậy.
“Dù ngày mai ta có c.h.ế.t … ngươi cũng phải ăn cơm, phải ngủ cho ngon.”