“Ca ca, cuối cùng huynh cũng trở về! Tuế Tuế nhớ huynh lắm!”
Chu Diễn lệ rưng rưng:
“Tuế Tuế, ca ca cũng nhớ muội nhiều lắm.”
“Vậy ca ca có thể… cho nhà mình thêm chút bạc không?
Ngày tháng khó khăn, huynh cũng chẳng nỡ để phụ thân, mẫu thân và muội muội ruột của mình phải chịu đói chịu rét, phải không?”
Chu Diễn vừa nghe, lòng đau như cắt, lập tức móc từ trong người ra ngân phiếu ba vạn lượng đưa cho nàng.
Ta nhịn cười đến mức má cũng đau, suýt nữa không nén được.
20
Hiện tại, Chu Diễn đã trở thành người tâm phúc bên cạnh tân hoàng.
Năm đó hắn rơi xuống vực, được cô nương kia cứu về, rồi một cách ly kỳ... hắn mất trí nhớ.
Hai người trong lúc ở chung nảy sinh tình cảm.
Về sau, khi ký ức khôi phục, Chu Diễn nhớ ra còn chưa chính thức hòa ly với ta,
nên dù có tình cảm với cô nương kia, vẫn chưa vượt quá lễ nghi.
Hắn lén đưa nàng ta đến đầu quân dưới trướng Nhị hoàng tử,
trong lòng luôn cho rằng Nhị hoàng tử so với Thái tử càng xứng đáng làm hoàng đế.
Kết quả, Nhị hoàng tử thật sự đăng cơ,
hắn liền một bước lên mây, trở thành kẻ được sủng ái nhất bên cạnh hoàng thượng.
Chỉ là... hắn quá tin tưởng ta,
suốt chừng ấy năm trời, lại không thèm hỏi han gì về chuyện tình cảm của ta thế nào.
Chu Diễn rời đi, trước khi đi còn hứa với nghĩa mẫu rằng sẽ gửi ngân phiếu hàng tháng để tiêu xài.
Thế là nhà ta… kiếm được một “bữa cơm dài hạn”.
Nghĩa mẫu vỗ đùi cười nói:
“Trước kia gả con vào nhà họ Chu, cũng coi như là gả đúng.”
Lục Ngôn Chiêu có chút ghen tuông,
nghĩa mẫu lập tức chống nạnh mắng hắn:
“Ngươi bị ngốc à? Tiền tự đưa tới còn không muốn lấy?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhà chúng ta đâu có ăn không ở không, đều là người một nhà cả!
Thì mẹ ruột hắn chẳng phải là mẹ nuôi ngươi sao?
Mà mẹ nuôi ngươi chẳng phải là ta, mẹ ruột ngươi, hay chính là mẹ vợ của ngươi à?”
Đôi khi đầu óc của nghĩa mẫu… thật sự linh hoạt đến đáng sợ.
Tiểu muội ôm hết đống ngân phiếu xin được, dúi vào tay ta,
rồi bế con gái ra ngoài chơi.
Ta kéo tay Lục Ngôn Chiêu:
“Được rồi, chàng còn ghen sao?”
Ta thở dài một hơi:
“Thôi thì, cùng lắm ta không lấy số bạc đó nữa. Chàng không thích thì chúng ta không lấy.”
Lục Ngôn Chiêu lườm ta một cái:
“Lời đó chính nàng có tin không? Cầm đi, không lấy thì phí.”