Hỷ Lạc Tái Giá

Chương 10



Bà ta trợn tròn mắt nhìn ta.

 

“Nhưng... ta có thể truyền thụ bí kíp cãi nhau cho bà.

Dù bà không đấu lại được mẹ ta và các bà kia,

ít ra cũng đủ sức làm nữ vương cãi nhau hạng ba của cái thôn này.

Thế nào? Muốn học không?”

 

Bà ta hếch cằm, vẻ kiêu kỳ không giấu được:

“Nếu ngươi đã muốn dạy, thì ta học tạm cũng được.”

 

19

 

Hôn lễ của ta và Lục Ngôn Chiêu tuy chẳng thể so với nhà họ Chu năm xưa,

nhưng ở trong cái thôn này, đã là long trọng lắm rồi.

 

Lục Ngôn Chiêu đem toàn bộ số bạc tích góp bao năm dùng làm sính lễ.

 

Ai ai cũng bảo ta có số mệnh tốt — mất một người, lại có một người khác tốt hơn thay vào.

Hơn nữa, người sau lại càng xuất sắc hơn người trước.

 

Thế nhưng Lục Ngôn Chiêu lại nói:

“Là ta có phúc mới đúng. Vòng qua bao năm tháng, cuối cùng vẫn có thể cưới được nàng, ông trời đã không phụ ta.”

 

Sau khi thành thân, ngày tháng cũng chẳng thay đổi gì nhiều,

chỉ là cảm thấy… người yêu thương ta lại nhiều thêm vài phần.

 

Vì chuyện thành thân này, mẹ ta cùng mấy người kia bèn kéo cả mẹ chồng (nay là nghĩa mẫu) vào nhóm nhỏ của họ.

Từ ấy, ba người họ được bọn trẻ trong thôn gọi bằng cái tên rất "trọng vọng":

“Tam lão thái tử thần.”

 

Chẳng bao lâu sau, ta liền hoài thai.

Không những không mệt, mà khẩu vị còn tốt hơn trước, ăn suốt cả ngày, hận không thể ăn tám bữa một ngày.

 

Lục Ngôn Chiêu quả nhiên thi đậu trạng nguyên, được phong chức làm quan.

Cả nhà chúng ta dọn đến kinh thành.

 

Giá cả nơi kinh sư quả thật cao đến dọa người,

may mà trong tay vẫn còn chút vốn liếng,

bằng không e rằng đến khách điếm cũng chẳng thuê nổi, ngày tháng cũng vất vả chẳng kém.

 

Một ngày nọ, nhà ta bỗng xuất hiện một người không ai ngờ đến —

sau ba năm biệt tích, Chu Diễn trở về.

 

Hắn mặc trường bào thượng hạng,

bên cạnh là một nữ tử yếu đuối, thân hình mảnh mai như cành liễu trước gió, mi dài mày thanh, ánh mắt như thu thủy.

 

“Xuân nương, chúng ta hòa ly đi.

Ta nay đã có người trong lòng.

Cảm tạ nàng bao năm qua đã chăm sóc gia quyến ta, ta sẽ để lại một trăm lượng bạc bồi thường.”

 

Nghĩa mẫu ló đầu ra:

“Hòa ly? Xuân nương còn đang mang thai đấy! Bạc thì để lại, ta theo Xuân nương.”

 

Tiểu muội cùng nghĩa phụ cũng đồng thanh tiếp lời:

“Chúng ta đều theo nàng ấy. Ngươi đi đi, đừng quấy nhiễu tình cảm cả nhà ta.”

 

Sau lưng hắn, tướng công ta ôm con gái đứng đó, ta nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau.

 

Ta xoa xoa mũi, cười khẽ:

“Tướng công, chàng về rồi.”

 

Chu Diễn quay đầu nhìn lại, thấy cảnh tượng ấy, rồi lại chỉ vào ta, giận dữ gào lên:

“Ngươi… các ngươi… thật quá đáng!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu muội liền chạy tới, nước mắt ngắn dài, nắm lấy tay hắn:

 

“Ca ca, cuối cùng huynh cũng trở về! Tuế Tuế nhớ huynh lắm!”

 

Chu Diễn lệ rưng rưng:

“Tuế Tuế, ca ca cũng nhớ muội nhiều lắm.”

 

“Vậy ca ca có thể… cho nhà mình thêm chút bạc không?

Ngày tháng khó khăn, huynh cũng chẳng nỡ để phụ thân, mẫu thân và muội muội ruột của mình phải chịu đói chịu rét, phải không?”

 

Chu Diễn vừa nghe, lòng đau như cắt, lập tức móc từ trong người ra ngân phiếu ba vạn lượng đưa cho nàng.

 

Ta nhịn cười đến mức má cũng đau, suýt nữa không nén được.

 

20

 

Hiện tại, Chu Diễn đã trở thành người tâm phúc bên cạnh tân hoàng.

Năm đó hắn rơi xuống vực, được cô nương kia cứu về, rồi một cách ly kỳ... hắn mất trí nhớ.

 

Hai người trong lúc ở chung nảy sinh tình cảm.

Về sau, khi ký ức khôi phục, Chu Diễn nhớ ra còn chưa chính thức hòa ly với ta,

nên dù có tình cảm với cô nương kia, vẫn chưa vượt quá lễ nghi.

 

Hắn lén đưa nàng ta đến đầu quân dưới trướng Nhị hoàng tử,

trong lòng luôn cho rằng Nhị hoàng tử so với Thái tử càng xứng đáng làm hoàng đế.

 

Kết quả, Nhị hoàng tử thật sự đăng cơ,

hắn liền một bước lên mây, trở thành kẻ được sủng ái nhất bên cạnh hoàng thượng.

 

Chỉ là... hắn quá tin tưởng ta,

suốt chừng ấy năm trời, lại không thèm hỏi han gì về chuyện tình cảm của ta thế nào.

 

Chu Diễn rời đi, trước khi đi còn hứa với nghĩa mẫu rằng sẽ gửi ngân phiếu hàng tháng để tiêu xài.

 

Thế là nhà ta… kiếm được một “bữa cơm dài hạn”.

 

Nghĩa mẫu vỗ đùi cười nói:

“Trước kia gả con vào nhà họ Chu, cũng coi như là gả đúng.”

 

Lục Ngôn Chiêu có chút ghen tuông,

nghĩa mẫu lập tức chống nạnh mắng hắn:

 

“Ngươi bị ngốc à? Tiền tự đưa tới còn không muốn lấy?

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nhà chúng ta đâu có ăn không ở không, đều là người một nhà cả!

Thì mẹ ruột hắn chẳng phải là mẹ nuôi ngươi sao?

Mà mẹ nuôi ngươi chẳng phải là ta, mẹ ruột ngươi, hay chính là mẹ vợ của ngươi à?”

 

Đôi khi đầu óc của nghĩa mẫu… thật sự linh hoạt đến đáng sợ.

 

Tiểu muội ôm hết đống ngân phiếu xin được, dúi vào tay ta,

rồi bế con gái ra ngoài chơi.

 

Ta kéo tay Lục Ngôn Chiêu:

“Được rồi, chàng còn ghen sao?”

 

Ta thở dài một hơi:

“Thôi thì, cùng lắm ta không lấy số bạc đó nữa. Chàng không thích thì chúng ta không lấy.”

 

Lục Ngôn Chiêu lườm ta một cái:

“Lời đó chính nàng có tin không? Cầm đi, không lấy thì phí.”

 

“Đấy, thế mới gọi là thức thời!”

 

-HẾT-

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com