Mẹ làm như không có gì, cúi xuống tiếp tục vùi cây giống vào đất.
Nhưng ta là con bà, bà nói dối ta chỉ cần nhìn một cái là biết.
Ta kéo tay bà, vén tay áo lên —
Một mảng bầm tím to tướng hiện ra nơi cánh tay.
Sắc mặt ta trầm xuống, lạnh giọng hỏi:
“Sao ra nông nỗi này? Có phải lại đánh nhau rồi không?”
Ta mà nổi giận, đến mẹ ta cũng phải nhường ba phần.
Bà bĩu môi:
“Ai bảo mấy mụ kia cái miệng độc địa, đáng đời bị đánh. Mẹ đánh còn nhẹ đấy!”
Nói rồi, bà ưỡn ngực, đắc ý lắm:
“Con cứ yên tâm, mẹ đường đường chính chính, sao để mất mặt nhà mình được? Lần này mẹ không thua, cái mụ c.h.ế.t tiệt kia bị mẹ đánh cho khóc cha gọi mẹ xin tha luôn!”
Nhà ta từ trên xuống dưới, ai nấy đều xem trọng chuyện thắng thua.
Ban đầu mẹ ta đâu có biết đánh nhau.
Lúc ta còn nhỏ, đánh nhau về là bị bà mắng.
Mãi đến khi bà nghe người khác nói xấu ta, cũng xắn tay áo mà đánh trả.
Trận đầu tiên bà thua, bị ta chê cười suốt cả ngày.
Thế là nửa đêm bà lén mò sang, dùng gậy khuấy đầy phân trong nhà xí nhà người ta, quệt đầy lên tường với sàn nhà.
Biết chuyện, ta cười lăn cười bò, khen mẹ gan to — không dễ chọc.
Ta hỏi:
“Họ lại nói xấu con sao?”
Nụ cười trên mặt mẹ ta dần cứng lại, bà cúi đầu tiếp tục nén đất.
“Sớm biết thế, năm xưa đã không để con học nghề g.i.ế.c heo. Cái nghề này, mất thì mất, còn hơn bây giờ để người ta chê cười.”
Từ bao năm nay, bà luôn tự trách bản thân, càng ngày càng mạnh mẽ,
nhưng chưa từng học được cách sống thoải mái.
Ta cười khẽ:
“Nghề g.i.ế.c heo thì sao? Nhà ta cơm ăn áo mặc chẳng thiếu. Ai thương con, dù con g.i.ế.c heo họ cũng thương; ai không thương con, dù con không cầm d.a.o họ cũng chẳng quý. Làm gì có chuyện ai cũng giống như mẹ chồng, ai cũng tốt tính. Nếu chẳng may con gả cho kẻ chẳng yêu thương con, suốt ngày bị hành hạ thì sao?”
Mẹ ta lườm ta một cái:
“Với cái tính của con, nếu bảo con bị bắt nạt, chi bằng bảo cha chồng con biết mặc cả còn đáng tin hơn.”
12
Cây đào trong sân đã kết đầy quả chín căng mọng, nơi núi xa cũng đã ngả vàng héo úa.
Chẳng hay, đã nửa năm trôi qua.
Trong thôn vang lên tiếng chiêng trống tưng bừng.
Cả nhà chúng ta cùng nhau ra ngoài xem náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ thấy một tên quan sai dẫn theo đoàn người ăn mặc sang trọng, khí thế bất phàm, rõ ràng chẳng phải dân thường.
Thậm chí phía sau còn có một cỗ kiệu đi theo.
Quan sai đi tới trước cửa nhà Lục Ngôn Chiêu, gõ cửa.
Người ra mở là mẫu thân của hắn.
“Chúc mừng quý phủ! Lão gia Lục Cẩn thi đỗ giải nguyên khoa ân xá năm nay tại kỳ hương thí tỉnh Tú Châu, bản danh đề đầu! Kinh báo vừa đến, trúng ngay hàng Hoàng giáp!”
Giải nguyên — Lục Ngôn Chiêu là giải nguyên!
Tân hoàng vừa lên ngôi, ban ân khoa, vốn dĩ hương thí phải sang năm mới tổ chức, nào ngờ lại tổ chức sớm hơn một năm.
Cha chồng ta vuốt râu cảm khái:
“Lão phu đã biết, Chiêu nhi tất làm nên chuyện lớn!”
Mấy tháng qua, cha mẹ chồng và Lục Ngôn Chiêu đã thân thiết vô cùng,
nhất là tiểu muội, ngày nào hắn cũng mang đồ ăn ngon đến “mua chuộc”, lại còn dạy nàng đọc sách.
Giờ đây nàng coi hắn như ca ca ruột.
Trước cửa nhà họ Lục đã vây đầy người,
Lục mẫu cười đến ngây ngốc,
còn phải nhờ Lục phụ nhắc mới nhớ ra thưởng bạc cho quan sai đưa tin.
Lục Ngôn Chiêu cũng bước ra ngoài cửa.
Tiếng hò reo vang dội, mọi người thi nhau gọi tên hắn.
“Lục công tử nay đã có hôn phối chưa?”
“Nhà ta lệnh ông đặc biệt mang lễ vật đến chúc mừng Lục công tử, mời công tử tới phủ chơi một phen!”
Lúc này, từ trong kiệu có người bước xuống,
Lục Ngôn Chiêu chắp tay hành lễ:
“Học trò Lục Cẩn, bái kiến huyện lệnh đại nhân.”
“Không cần đa lễ.”
“Hồi còn thi hương tại huyện, bản quan đã sớm biết ngươi tiền đồ vô lượng. Nay quả không phụ kỳ vọng. Đây là phần thưởng của quan phủ cho giải nguyên. Khi vào kỳ hội thí, rồi đến điện thí, ngươi nhất định phải đoạt trạng nguyên, vì vinh quang của huyện Kim Dương ta!”
Kim Dương là vùng hẻo lánh, mấy đời chẳng có ai thi đỗ giải nguyên.
Nếu Lục Ngôn Chiêu thật sự thi tiếp mà đoạt luôn cả bảng nhãn, trạng nguyên,
thì chẳng riêng gì thôn chúng ta,
mà cả huyện Kim Dương cũng được thơm lây,
mà đối với huyện lệnh, ấy là đại công chính tích giúp thăng quan tiến chức.
Huyện lệnh nhìn quanh một lượt, mỉm cười nói:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Con gái ta là Tân Nguyệt, công tử cũng đã gặp qua. Tính tình hiền thục, dung mạo đoan trang. Chiêu nhi, bản quan rất xem trọng ngươi, chẳng hay có nguyện cùng ta kết thân, nên duyên chăng?”
Đám người mang ý định kết thân xung quanh lập tức im bặt, thu quân lui trận.