Người trong thôn bắt đầu tụ lại. Tiểu muội sợ hãi, khẽ hỏi ta:
“Tỷ tỷ… muội có gây rắc rối cho tỷ không?”
Ta nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra phía sau, đứng che chắn phía trước.
Ngay lúc ấy, một bóng người bước ra, chắn trước mặt ta.
“Chuyện vừa rồi ta thấy rất rõ ràng. Triệu đại nương, nếu không phục thì mời cùng ta đến nhà trưởng thôn phân rõ trắng đen, xem xem rốt cuộc là ai sai trước.”
Triệu đại nương thoáng chột dạ.
“Ngươi nói thì ai tin, từ nhỏ ngươi đã thân thiết với Dương Xuân, chắc chắn là thiên vị nàng rồi!”
Lục Ngôn Chiêu giơ tay thề:
“Ta nguyện lấy tiền đồ của mình ra thề — nếu ta nói dối nửa câu, thì cả đời này tiền đồ của ta tiêu tan! Đại nương, bà có dám lấy Tiểu Hổ ra thề như vậy không?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dân làng liền nhao nhao lên:
“Triệu đại nương, phát thề đi! Chẳng phải bà nói thật sao?”
“Phải đó! Nói thật thì sợ gì mà không dám thề!”
Triệu đại nương nhìn quanh, tức tối phẩy tay:
“Xéo xéo xéo! Một đám chỉ biết nói móc người khác!”
Vừa đi được vài bước, còn quay đầu lại nhổ một ngụm nước bọt về phía chúng ta.
10
Đám đông tản đi, Lục Ngôn Chiêu quay lại nhìn ta.
“Các người không sao chứ? Xin lỗi, ban nãy ta không ra mặt giúp muội”
Ta lập tức thấy căng thẳng, thấp giọng trách:
“Ngươi xen vào làm gì? Việc này đâu liên quan đến ngươi? Tiền đồ là thứ có thể tùy tiện đem ra thề thốt sao!”
Hắn không ra mặt mới là đúng.
Giờ thân phận của ta miễn cưỡng cũng coi là một quả phụ.
Người xưa có câu: “Cửa quả phụ, thị phi nhiều”.
Khi xưa ta và Lục Ngôn Chiêu thân thiết, mọi người thấy chúng ta gần gũi cũng không nói gì.
Nhưng giờ mà hắn còn tùy tiện nhúng tay vào chuyện của ta, chẳng khác nào dâng lời đàm tiếu cho thiên hạ.
“Lục Ngôn Chiêu, ngươi có hiểu không? Ta và ngươi không giống nhau. Về sau đừng xen vào việc của ta nữa, danh tiếng của cả hai chúng ta đều chẳng tốt gì đâu.”
Ta kéo tay tiểu muội định rời đi, thì cảm thấy nơi tay áo như bị người khẽ giữ lại.
Cúi đầu nhìn, thấy ngón tay thon dài của hắn đang khẽ nắm lấy vạt tay áo ta, chưa hề chạm vào da thịt.
Thế nhưng nơi ấy lại nóng như thiêu đốt.
“Dương Xuân Nhi, danh tiếng… sao có thể quan trọng bằng muội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiểu muội đứng bên cười hì hì, nhại lại lời hắn:
“Tỷ tỷ, danh tiếng không quan trọng bằng muội đâu~”
Ta vội đưa tay bịt miệng nàng, trừng mắt với hắn:
“Trước mặt trẻ con mà ngươi nói cái gì linh tinh vậy!”
Ta chẳng dám nghe thêm nữa, cũng không dám nhìn hắn thêm lần nào, vội vàng kéo tiểu muội lên xe bò mà rời đi.
Đến sạp thịt, lòng ta vẫn còn rối loạn, không cách nào tĩnh tâm được.
Hắn sao có thể nói ra những lời như thế…
Sao hắn lại có thể… thích ta?
Trước giờ hắn chưa từng nói gì cả.
“Hay là… do tỷ từng có hôn ước với ca ca, nên huynh ấy mới không nói?”
Tiếng của tiểu muội kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ. Lúc này mới phát hiện bản thân vừa lỡ lời, để tuột hết tâm tư trong lòng ra ngoài.
“Con nít ranh như ngươi, biết gì mà nói!”
“Muội thấy Ngôn Chiêu ca ca là người rất tốt. Khi tỷ còn có hôn ước, huynh ấy không để tỷ khó xử, giấu tình cảm trong lòng. Nay thấy hôn sự gần như đã dứt, huynh ấy lập tức thổ lộ, không chút do dự.”
Lòng ta khẽ run, không muốn nghĩ thêm nữa.
Đưa tay điểm nhẹ vào giữa chân mày của nàng.
“Hôm nay muội bị sao thế, hung hăng vậy? Bình thường nhát gan lắm mà. May là muội thắng, lỡ thua rồi bị thương thì sao?”
Tiểu muội ban đầu còn cúi đầu nhận lỗi, nhưng nghe đến đoạn sau lại ngẩng lên, mắt sáng rực, tràn đầy chiến ý.
“Sau này muội sẽ luyện cho giỏi, không để bị thương. Ai dám nói tỷ tỷ khó nghe, muội sẽ đánh cho ngã hết!”
“Còn nữa, lần sau muốn đánh thì đừng có trước mặt người lớn. Rình lúc hắn đi một mình, một tay bóp cổ, một tay đánh tới tấp.”