Cổng chính trường Harmony lúc này đã đóng chặt. Không gian xung quanh cổng hiện giờ tối đen như mực.
Ánh sáng lờ mờ từ mảnh trăng khuyết treo trên bầu trời khiến cho những cái bóng của các nhánh cây phượng vĩ phóng chiếu trên sân trông hiểm ác như những móng vuốt.
Những cành cây ma quái cứ thế đong đưa từng nhịp theo làn gió thổi xào xạc.
Sơn Nam thấy lớp lông tơ mềm trên tay cậu hơi lay động. Trời đang lạnh dần thì phải? Không những thế, những cơn gió mang theo hơi ẩm từ biển thổi vào đất liền còn làm tăng thêm độ buốt giá trong cái lạnh.
Có tiếng chim lợn hay chim cú mèo gì đó đột nhiên vang vọng từ xa xa kèm theo những tiếng đập cánh loạn xạ khiến Sơn Nam giật cả mình.
Cậu tự nhủ: Phải về nhà thật nhanh!
Thật may là lúc này bốt bảo vệ vẫn còn sáng đèn. Sơn Nam đi lại gần. Cậu lịch sự gõ nhè nhẹ lên cửa kính.
“Nhóc! Giờ này về không an toàn đâu. Con ngủ tạm ở phòng bảo vệ của bác đi.”
Bác Khoá, bảo vệ ca đêm của trường Harmony ngáp ngắn ngáp dài khi Sơn Nam nhờ bác mở cổng phụ của trường để cậu về nhà.
“Nhưng kỳ thi vào đội tuyển Toán ngày mai yêu cầu trình thẻ học sinh và căn cước công dân mà con lại để hết ở nhà mất rồi bác.”
“Ủa, thế con chưa cài căn cước công dân điện tử VNeID trên điện thoại hả?”
“Con cài app rồi nhưng con cứ lười chưa quét thẻ để định danh ạ!”
“Hay con cứ ngủ lại, rồi mai chạy về nhà lấy, được không?”
“Con sợ mai chạy đi chạy lại không kịp mất bác ạ!”
Bác Khoá nhíu mày nhìn Sơn Nam. Rồi bác mở quyển lịch trên bàn ra. Bác cứ đăm chiêu xem đi xem lại ngày tháng trong đó mãi khiến Sơn Nam cảm thấy khá sốt ruột.
“Tính ra hôm nay mới là ngày mùng 5 tháng 8 âm lịch, chắc không có vấn đề gì…”
Bác Khoá lẩm bẩm một mình. Sau đó bác khẽ thở dài một cái.
“Thôi thế con đi về nhà an toàn nhé.”
Bác Khoá đứng dậy. Bác với chùm chìa khoá treo trên móc. Bác mở cổng phụ cho Sơn Nam một cách chậm chạp.
“Hay là con đừng về, bởi vì…”
Bác Khoá đang định thuyết phục Sơn Nam thêm một lần nữa. Nhưng bác còn chưa kịp nói hết câu thì Sơn Nam đã nhanh chân chạy biến đi luôn.
“Con cảm ơn bác ạ. Bác nhanh trở lại bốt đi kẻo lạnh đó.”
Khi Sơn Nam ngoái cổ lại để chào và cảm ơn, cậu thấy bác Khoá cứ đứng mãi ở cổng trông theo hình bóng cậu đang dần xa mãi.
…
Chạy được nửa đường về nhà, Sơn Nam đi chậm lại dần.
Sơn Nam còn nhớ lần đầu cậu đến thị trấn Nhân Hòa để làm thủ tục nhập học tại trường Harmony là vào đầu tháng 5. Thời điểm đó, thị trấn Nhân Hòa đã rất sôi động vào ban ngày lẫn cả khi về đêm.
Nhưng hiện nay đã là cuối tháng 9. Hết mùa du lịch rồi nên thị trấn vắng lặng hẳn. Hàng quán đóng cửa sớm vì chỉ phục vụ mỗi dân địa phương.
Sơn Nam có thể nghe thấy được tiếng sóng biển rì rào từ xa rất xa. Được ở gần Thiên Đường – một trong những bãi biển đẹp nhất Việt Nam như vậy mà Sơn Nam chưa khi nào có thời gian rảnh để ra biển chơi cả.
Có lẽ, đợi sau kỳ thi vào đội tuyển Toán trường, rồi hoàn thiện đồ trang trí cho sự kiện ngày Phụ Nữ Việt Nam của lớp đâu vào đấy thì Sơn Nam sẽ ra ngắm biển.
Ùng ục!
Bụng Sơn Nam reo lên vì đói. Bữa trưa trong bụng đã tiêu hóa hết từ lâu rồi. Ban tối thì Sơn Nam lại ngủ quên cả ăn. Sơn Nam co chân chạy cho nhanh để về nhà úp mì ăn tạm.
Cậu giảm dần tốc độ khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ. Bình thường vào ban ngày cậu vẫn hay đi tắt qua con ngõ này để về nhà.
Về đêm, con ngõ vốn quen thuộc nay đã tối thui. Chẳng có lấy nổi một ngọn đèn đường, chỉ có ánh đèn leo lét phát ra từ một hai cái đèn ngủ qua khe cửa sổ nhà dân hai bên.
Sơn Nam băn khoăn, nghĩ ngợi một hồi.
Hay là đi đường khác tuy xa hơn nhưng sáng sủa hơn nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thôi kệ! Ngày thường cậu vẫn luôn luôn đi qua con ngõ này mà. Giờ nó chỉ tối đi một chút. Địa hình thì vẫn như vậy. Có sao đâu!
Khi đi đến quá nửa con ngõ. Sơn Nam bỗng nghe thấy những âm thanh khá… kỳ lạ.
Đó là những tiếng thở gấp gáp, hổn hển và thổn thức.
Như thể trong con ngõ tối, có ai đang làm chuyện gì đó rất mờ ám và đáng xấu hổ…
Dưới ánh trăng mờ ảo, ở xa xa hiện lên không rõ ràng hình bóng một đôi nam nữ đang đứng ôm ấp nhau. Họ cuồng nhiệt ép nhau sát vào tường. Họ say sưa trong tình yêu đến mức không thèm để ý gì đến xung quanh cả.
Nhờ đôi áo trắng học sinh khá nổi bật trong bóng tối mà Sơn Nam đoán đôi nam nữ này có thể là học sinh cùng trường Harmony với mình. Cậu tự nhủ rằng cái đôi kia thật bạo gan khi hò hẹn vào giờ khuya như thế này, lại còn là ở trong ngõ tối nữa chứ.
Được tận mắt chứng kiến một cảnh tình tứ như thế, Sơn Nam thấy… xấu hổ c.h.ế.t đi được!
Cậu những muốn đi đường khác để tránh nhòm ngó phải chuyện riêng tư bí mật của người ta. Nhưng mà dù sao Sơn Nam cũng đi sắp hết con ngõ rồi, quay lại đi đường khác chỉ tổ tốn thời gian. Sơn Nam chỉ muốn về nhà nhanh nhanh để ăn uống, tắm rửa, nghỉ ngơi cho mai còn có sức thi cử.
Phía đằng xa, hết con ngõ tối là có thể thấy ánh sáng le lói từ những ngọn đèn đường. Đi thêm chút xíu nữa thôi là Sơn Nam có thể về đến khu nhà trọ của cậu rồi.
Sơn Nam quyết định thôi thì cứ mặt dày bước qua cái đôi tình nhân đang say sưa hôn hít nhau kia. Cứ coi như không nhìn thấy gì vậy! Dù sao Sơn Nam cũng đã 17 tuổi rồi thì sao phải ngại ngùng trước mấy chuyện như này chứ.
Mới đi thêm vài bước, Sơn Nam bỗng ngửi thấy một mùi hương hoa rất nhẹ nhàng và…
… lẫn trong đó có cả mùi sắt tanh nồng.
Tim Sơn Nam lại giật thót một cái.
Sơn Nam nheo mắt lại để nhìn cho rõ hơn.
Khi mắt đã quen dần trong bóng tối. Sơn Nam thấy khiếp vía bởi cảnh tượng ở phía trước.
Cái đôi nam nữ mà Sơn Nam đã tưởng rằng là một đôi tình nhân ấy, thật ra họ không có ôm ấp hay hôn hít nhau cuồng nhiệt gì cả.
Mà chính xác là gã con trai cao to đang bị một sinh vật nhỏ bé hơn xô đẩy và ép sát vào tường. Gã đang giãy dụa, cố thoát khỏi vòng tay ôm siết lấy cổ gã từ sinh vật nhỏ nhắn kia nhưng xem ra gã bất lực hoàn toàn.
Bởi vì, sinh vật đó có sức mạnh vượt trội hơn hẳn so với gã con trai.
Sức lực của gã con trai cao to dần trôi theo dòng m.á.u đang rỉ ra từ cổ của gã – nơi mà sinh vật khát m.á.u đang cắn chặt bộ răng sắc nhọn vào đấy.
Dòng m.á.u từ cổ gã con trai chảy xuống dần nhuộm đỏ cái áo sơ mi trắng học sinh trường Harmony. Khi dòng m.á.u đó chảy thành vũng trên mặt đất, là lúc bàn tay gã co giật lên vài hồi, trước khi trở nên bất động hoàn toàn.
Phịch!
Máu đã cạn, giá trị đã hết. Gã con trai cao lớn ngã xuống mặt đất như một con búp bê vải trên chính vũng m.á.u của mình.
Đứa con gái… Chắc chắn là một đứa con gái bởi ả đang mặc đồng phục nữ sinh trường Harmony. Giờ đây, bộ đồng phục với chân váy xếp ly và áo trắng đã loang lổ những vết m.á.u đỏ sẫm bởi m.á.u từ gã con trai mà ả vừa tấn công.
Ả bỗng ợ lên một tiếng rõ dài và ghê rợn.
Sau đó ả lấy cánh tay để quẹt lên miệng. Hẳn mục đích của ả là để lau m.á.u đi, nhưng cuối cùng lại làm cho m.á.u me nhoe nhoét khắp miệng của ả.
Ả không còn chú mục ánh nhìn vào gã con trai xấu số đang nằm bất động trên mặt đất nữa.
Mũi ả động đậy, ả quay đầu từ từ về phía Sơn Nam. Ả đã phát hiện ra sự có mặt của cậu. Ả bắt đầu bước từng bước chậm rãi, uyển chuyển về phía Sơn Nam.
Mập
Không thể nào…
Sơn Nam không muốn tin vào sự việc đang diễn ra trước mắt mình.
Sơn Nam thở dốc, chân tay cậu trở nên bủn rủn. Cậu không thể cất bước chạy nổi. Tim Sơn Nam bỗng thắt lại rồi đập liên hồi như thể đang muốn vỡ tung ra đến nơi.
Sự sợ hãi trước cái c.h.ế.t giờ chỉ còn là một phần nhỏ. Tràn ngập trong trái tim của Sơn Nam là một nỗi đau khó định nghĩa.
Mùi hương, mái tóc, dáng hình, sức mạnh… và cả bộ đồng phục nữ sinh trường Harmony gợi cho Sơn Nam một cảm giác quen thuộc quá.