Ngay sáng hôm sau, bài viết có nội dung bịa đặt, được thêu dệt từ những tin đồn vô căn cứ của Dũng Thám Tử đã nổi bần bật ngay trên trang chủ báo điện tử của trường Harmony.
Nhưng chỉ sau 30 phút, bài viết với tựa đề siêu dài mà gần như tiết lộ hết sạch nội dung theo đúng như phong cách viết báo của mấy năm gần đây, đã biến mất không một dấu vết khỏi trang báo.
Tuy vậy, đám học sinh đã kịp đọc tin và chụp lại màn hình rồi gửi cho nhau xem.
Một lần nữa, cái tên Sơn Nam lại trở thành tâm điểm chú ý của cả trường Harmony. Nhưng sự nổi tiếng lần này theo chiều hướng không lấy gì làm tích cực cho lắm.
Đám học sinh trường Harmony lại có dịp xì xào bàn ra tán vào với nhau mỗi khi Sơn Nam vô tình đi lướt qua họ:
“Eo, Sơn Nam là cái thằng nhìn y như con vượn núi thế kia, mà cùng một lúc được mấy em xinh nhất trường mình tranh giành đấy á?”
“Đúng là ‘Bad Boy’ theo cả nghĩa đen lẫn bóng nhỉ?”
“Thế mà người ta cứ bảo trai xấu mới chung thuỷ cơ đấy. Thôi thì thà bị lừa bởi trai đẹp còn hơn bị bẫy bởi trai xấu á?”
“Cậu ta có bị nghiện không mà sao nhìn gầy phát gớm vậy?”
“Nhìn trái ngược hoàn toàn với Nhật Vương như thế kia, mà cái con bé Hồ Thu lại còn phải băn khoăn lựa chọn ư?”
“He he he, Vượn Núi đúng là chỉ nên đi với Khỉ Đột!”
“Trời ơi, Idol Xuyến Chi 11C của tao cũng dính vào drama này sao?”
Đã mấy đêm liên tiếp Sơn Nam đều thức trắng để ôn tập bài vở. Học hành căng thẳng kết hợp với ngủ không đủ giấc, nên Sơn Nam lại gầy đi một chút, khiến tay chân và người lại càng trông lẻo khẻo như một cây sào. Chưa kể, mắt Sơn Nam bắt đầu hiện lên quầng thâm. Dẫn tới mỗi buổi sáng đến lớp, trông Sơn Nam vật vờ giống y một xác sống.
Cho nên Sơn Nam cũng đành cười trừ khi trước những lời châm chọc có tính ‘body shaming’ siêu nặng nề như vậy. Đúng là gần đây Sơn Nam cũng hơi xuống sắc thật mà. Bị chê xấu thì cũng có oan gì đâu.
Thôi thì, nghe lời khen, lời chê gì cũng vui tai hết! Dù sao thì Sơn Nam còn có việc quan trọng cần tập trung vào thời điểm này.
Việc cần ưu tiên nhất của Sơn Nam bây giờ là kỳ thi vào đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường Harmony. Kỳ thi chỉ diễn ra một lần duy nhất vào cuối tháng 9 này.
Để có thể tăng cơ hội được chọn để tham gia ‘Kỳ thi chọn học sinh giỏi quốc gia môn Toán’ thì bước đầu tiên là phải vào được đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường.
Chỉ như vậy, thì Sơn Nam mới được tôi luyện, bồi dưỡng bởi những thầy cô giỏi nhất và cùng cạnh tranh với những học sinh khủng nhất.
“Theo thầy, năm nay con cứ thi thử cho biết thôi. Còn thì con nên để năm sau thi sẽ vừa sức hơn. Đội tuyển học sinh giỏi của trường Harmony mình chỉ toàn học sinh khối 12 thôi con. Mà chắc con cũng biết là học sinh trường này, một số đứa sức học KHÔNG BÌNH THƯỜNG phải không?”
Thầy Lý Anh Văn, giáo viên môn Toán, đã cảnh báo Sơn Nam một cách đầy ẩn ý như vậy, khiến cho hiện nay tinh thần Sơn Nam không được lạc quan cho lắm. Đúng là không thể đọ được với bọn họ.
Cơ mà, Sơn Nam vẫn phải cố gắng hết sức tham gia kỳ thi theo kỳ vọng của ba mẹ.
“May mà BỌN ĐÓ ít tham gia thi cử như này, nên cũng bớt cạnh tranh hơn…”
Thầy Anh Văn thở dài, nhìn xa xăm vào một cõi bí ẩn nào đó rồi nói tiếp:
“Thôi! Hôm nay con nên về nghỉ sớm đi. Thầy chúc con mai thi tốt nhé, con trai!”
“Vâng, con cám ơn thầy ạ!
Sơn Nam chào thầy Anh Văn. Nhưng rồi cậu lại quay về lớp học 11D tranh thủ luyện nốt mấy bộ đề thi. Dù trường Harmony có rất nhiều nơi mà có thể ngồi tự học như thư viện, nhà vườn… nhưng Sơn Nam vẫn thích chỗ ngồi của mình ở phòng học của lớp 11D nhất.
Mập
Vào buổi chiều, phòng học lớp 11D vắng tanh không một bóng người. Học sinh cả lớp đã tản mát theo thời khóa biểu riêng với các môn tự chọn. Sơn Nam cực kỳ thích không gian vắng lặng mà chỉ có một mình cậu như này, vì nó mang lại cho cậu sự tập trung tuyệt đối.
Chưa kể, hương hoa ly tại chỗ ngồi của Sơn Nam vẫn còn phảng phất trong không khí dù người đó không còn ở đây, ít nhiều làm cậu bớt căng thẳng và thấy thư thái vô cùng.
Cảm giác này thì ở nhà trọ sẽ không bao giờ có được. Nên Sơn Nam quyết tâm ngồi làm bài cho xong mới đi về.
Cứ như thế, Sơn Nam say sưa ngồi giải liền một lúc mấy bộ đề thi. Sau đó, cậu đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiếng chuông điện thoại reo hoài không ngớt đánh thức Sơn Nam dậy.
Vẫn nằm gục trên bàn học, Sơn Nam dần he hé mắt ra. Cậu thấy ở bên ngoài cửa sổ trời đã tối om. Trong phòng học của lớp 11D, điện đóm cũng đã bị ngắt.
Sơn Nam đưa tay tắt chuông điện thoại. Cậu giảm âm lượng chuông xuống thấp nhất rồi nhắm mắt lại tính ngủ tiếp. Nhưng tiếng rung từ điện thoại vẫn rè rè kêu lên.
Số máy hiện lên trên màn hình lạ hoắc nhưng người gọi cũng thật kiên trì. Thấy đã có vài ba cuộc gọi nhỡ từ nãy, Sơn Nam quyết định bắt máy. Hẳn là có việc quan trọng lắm người ta mới phải gọi nhiều cuộc như vậy.
“A lô.”
“Hê nhô Sơn Nam! Rảnh không? Oh. Mà rảnh hay không thì cũng kệ cậu. Chúng tôi đang tổ chức một bữa tiệc. Cậu đến ngay Angels’ Pub, số 13, đường Hoa Hồng nhé.”
Từ điện thoại, vang lên giọng nói ngân nga theo cùng một nhịp điệu của cặp sinh đôi An Nhi và Yên Nhi. Giọng của họ nghe vẫn rất rõ, dù có vẻ không gian xung quanh cặp sinh đôi đang ồn ào tiếng nhạc lẫn tiếng người trò chuyện.
“Tôi không đi được nha.”
Sơn Nam từ chối lẹ. Tuy chưa rõ hội Femme Fatale thực sự là những sinh vật như thế nào, nhưng sau vụ bữa trưa thứ Hai vừa rồi thì Sơn Nam nghĩ tốt nhất không nên gặp lại họ nữa.
Khi ở trên trường học, kể cả vào ban ngày, họ cũng đã không thể kiểm soát được bản thân, dù cho xung quanh có biết bao con mắt chứng kiến của học sinh trường Harmony.
Nên ai mà biết được hội Femme Fatale sẽ làm cái gì nếu Sơn Nam ngu ngốc đến gặp họ một mình, vào lúc trời đã tối thui như thế này. Nhất là cuộc gặp gỡ ấy lại là ở bữa tiệc riêng tại địa bàn của họ, theo luật lệ của họ.
“Chúng tôi đang thiếu người chơi Ma Sói thôi mà. Qua đây chơi đi, chúng tôi hứa sẽ không làm gì cậu đâu!”
Tiếng cười khúc khích như thanh âm của chuông gió từ đầu dây bên kia khiến Sơn Nam lại thấy sởn da gà.
“Mai tôi có bài thi vào đội tuyển Toán của trường rồi…”
“Thi cử cái gì! Sau này tôi sẽ nuôi cậu, được chưa?”
Kim Ngọc hét oang oang vào điện thoại, giọng cô ả nghe có phần lè nhè, hình như cô ả đã hơi say say.
Liệu có ai đang say xỉn mà vẫn có thể chơi được trò đòi hỏi phải tập trung trí não để suy luận như Ma Sói không nhỉ?
“Không. Bài thi này quan trọng lắm. Hẹn lần khác nha.”
“Vậy cậu HỨA đi!”
Kim Ngọc lại sử dụng chất giọng vang rền ma mị và quyến rũ đến c.h.ế.t người. Dường như qua điện thoại, giọng nói ấy truyền tải sự thao túng đến não bộ mạnh mẽ hơn hẳn. Khiến trong thoáng chốc, mặt Sơn Nam đã đờ đẫn ra…
Nhưng thật may mắn, ngay khi cậu vừa mở miệng ra, còn chưa kịp nói gì thì lý trí của cậu đã thành công trong việc giữ cậu tỉnh táo là chính mình một lần nữa.
“Tôi không hứa trước được đâu.”
“Hứ. Cậu sẽ bị ‘trừng phạt’. GẤP ĐÔI! Sơn Nam ạ. Cứ chờ đấy!”
Kim Ngọc vẫn nói bằng chất giọng thôi miên đầy hấp dẫn. Rồi cô ả cười khẩy một cái và dập máy luôn.
Không gian xung quanh Sơn Nam lại chìm trong yên lặng. Hội Femme Fatale không gọi lại thêm một lần nào nữa.
Sơn Nam thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ cũng buồn cười, trong khi học sinh cả trường Harmony đang ‘body shaming’ thân hình đang ngày càng trở nên gầy gò của Sơn Nam. Thì chẳng hiểu hội Femme Fatale thấy hay ho gì ở Sơn Nam mà bọn họ cứ phải lôi kéo, rủ rê cậu gặp bọn họ cho bằng được.
(Có lẽ do m.á.u của mình thú vị với họ chứ không phải là ở chính bản thân mình.)
Tự nhiên, Sơn Nam cũng phải thấy buồn cười vì sự ảo tưởng của chính mình.
Cậu chậm rãi đứng dậy vươn vai, rồi vặn người từ bên phải sang bên trái nghe rắc một cái. Sơn Nam nhanh chóng thu dọn sách vở, đồ dùng học tập vào ba lô rồi nhìn lại đồng hồ trên màn hình điện thoại.
Và Sơn Nam hoảng hồn khi bây giờ đã là 11 giờ khuya…