Hội Femme Fatale dẫn Sơn Nam đi lên tầng 2 của căng tin. Khu vực tầng 2 có diện tích chỉ bằng phân nửa tầng 1.
Sơn Nam chưa lên khu vực này bao giờ, bởi vì rõ ràng ngồi ở tầng 1 sẽ tiện lợi hơn cho việc lấy đồ ăn trưa tại quầy.
Nhìn qua, không gian tầng 2 được bài trí với phong cách sang trọng hơn hẳn tầng 1 với tông màu nâu trầm, đỏ và đen, điểm những họa tiết trang trí mạ vàng. Nhưng vì thế, mà Sơn Nam có cảm giác ngột ngạt, tù túng, kém thân thiện.
Như thể Sơn Nam đang trong bối cảnh của một bộ phim kinh dị lấy cảm hứng từ thời gothic và các giáo phái vậy.
“Những căn phòng kia chỉ dành riêng cho Hội Đồng Quản Trị và Ban Giám Hiệu của trường mình. Các thầy cô bình thường cũng không bao giờ được vào trong đó nếu không có lời mời đâu.
Kim Ngọc chỉ tay vào những căn phòng có cánh cửa màu đen xì nằm ở trong góc của khu vực tầng 2.
“Còn chúng ta ngồi đây nhé!”
Cả đám dừng bước tại một cái bàn, đặt ở vị trí trung tâm tầng 2, ngay sát lan can. Từ chỗ này, Sơn Nam có thể quan sát dễ dàng gần như toàn bộ không gian ở tầng 1.
Dù còn rất nhiều bàn trống nhưng không có học sinh nào lên khu vực này. Sơn Nam và hội Femme Fatale là những người duy nhất ở đây.
”Đây là chỗ ngồi ưa thích của chúng tôi.”
Cặp sinh đôi lại đồng thanh lên tiếng.
Sơn Nam chỉ muốn bữa trưa kết thúc cho xong. Cậu không muốn trở thành diễn viên đóng vai nạn nhân bị bắt nạt học đường trong vở nhạc kịch kỳ quái do Kim Ngọc làm đạo diễn kiêm diễn viên chính nữa.
“Thế bây giờ các bà muốn ăn gì thì nói nhé, để tôi còn ra quầy xếp hàng lấy đồ?”
Sơn Nam quyết định lên tiếng trước để nắm quyền làm chủ ván cờ.
“Ăn cậu!”
Lần này không chỉ có An Nhi, Yên Nhi đồng thanh. Kim Ngọc cũng cùng hoà âm vào. Tạo nên một đoạn acapella khá ma quái, làm Sơn Nam dựng tóc gáy, hơn là bị quyến rũ.
Chẳng rõ mặt mũi Sơn Nam có thể hiện sự sợ hãi rõ ràng quá không mà Kim Ngọc đổi ngay thái độ. Nhưng Sơn Nam vẫn phải đặt chế độ cảnh giác của cậu lên cao nhất. Ai mà biết ba cô ả này sẽ bầy trò gì với cậu?
“Chúng tôi mang bữa trưa từ nhà đi rồi. Thật không thể ăn nổi đồ ăn ở cái trường này. Quá nhiều calo và carb.”
Cặp sinh đôi lôi ra ba bình nước size 500ml từ trong túi xách đặt lên bàn. Dung dịch bên trong các bình nước có màu đỏ au nhìn khá ghê rợn.
“Chỉ là sinh tố dưa hấu, củ dền và thanh long đỏ thôi. Không phải MÁU đâu!”
An Nhi, Yên Nhi nhấn mạnh vào từ ‘MÁU’ với vẻ mặt lém lỉnh thấy rõ. Sơn Nam không hiểu nổi chuyện này có gì hài hước nữa.
“Cậu thử ngửi mà xem.”
Mặt Sơn Nam nhăn lại như khỉ ăn ớt khi mũi cậu tiếp xúc với mùi hương dậy lên từ bình sinh tố. Ngoài mùi thơm của các loại hoa quả, còn có một mùi lạ, hơi hơi tanh, như mùi của … kim loại vậy.
“Mùi sắt hơi nhiều nhỉ, An Nhi, mày lại quên rửa d.a.o trước khi cắt hoa quả rồi.”
“Nhưng mà vẫn ngon còn gì, Yên Nhi?”
“Haizzz, mày cũng quên bỏ táo vào luôn, An Nhi!”
Giờ thì Sơn Nam đã biết cô ả tóc hồng có tính đãng trí là An Nhi, còn cô ả tóc xanh da trời ưa chỉ trích là Yên Nhi.
“Các bà chỉ uống mỗi cái này cho bữa trưa mà cũng no được sao?”
“Chúng tôi phải giữ dáng mà. Còn cậu cứ tự nhiên đi lấy đồ ăn cho mình nhé. Lấy nhiều thịt vào. Cậu cần tăng cân lên chút đó, Sơn Nam!”
Kim Ngọc cười khúc khích, rồi gọi với theo Sơn Nam.
“Hình phạt của cậu vẫn còn đang chờ đợi cậu tại đây. Nên sau đó, nhớ trở lại bàn này ngay đấy nha!”
Khi Sơn Nam cầm khay đồ ăn về lại bàn với hội Femme Fatale, tự nhiên cậu cảm thấy chẳng còn bụng dạ nào mà ăn nữa.
Nhật Vương cũng đã có mặt tại căng tin tầng 2. Cậu ấy đang ngồi tại một cái bàn cách hội Femme Fatale không xa. Trông Nhật Vương rất vui vẻ. Cậu ấy cười nói thật ồn ào khi tán gẫu với người đối diện.
Người bạn cùng bàn của Nhật Vương chẳng phải ai xa lạ.
Đó chính là Hồ Thu.
Người mà từ khi đi học lại chưa bao giờ xuất hiện tại căng tin cả bữa sáng lẫn bữa trưa.
Từ hôm Sơn Nam được Nhật Vương và Hồ Thu mang đến sơ cứu tại phòng y tế thì Sơn Nam đã đoán được là Nhật Vương có thể tiếp xúc bình thường với Hồ Thu. Cậu ấy không hề tỏ ra căng thẳng hay sợ sệt Hồ Thu như với những bạn gái khác trong trường Harmony.
Mập
Nhưng Sơn Nam chẳng bao giờ nghĩ là Nhật Vương lại có thể đủ can đảm ngồi ăn trưa cùng với Hồ Thu như thế này.
“Hồ Ly và Khỉ Đột ồn ào quá, bọn em ra đuổi chúng nó đi chỗ khác nhé, chị Kim Ngọc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cặp sinh đôi dò hỏi ý kiến của Kim Ngọc. Sơn Nam suýt bật cười bởi biệt danh mà cặp sinh đôi đặt cho Hồ Thu và Nhật Vương nghe cũng chuẩn.
“Kệ bọn họ đi! Tầng này có của riêng ai đâu.”
Đôi môi đỏ mọng của Kim Ngọc vẽ nên một nụ cười mỉa mai, phô ra hàm răng trắng bóng với những cái răng nanh hơi nhọn xíu.
Mặt bọn An Nhi, Yên Nhi thì trở nên bí xị trông rất khó coi. Nhất là khi bàn của Nhật Vương và Hồ Thu ngày càng mất trật tự.
Hai người bọn họ bắt đầu tranh cướp đồ ăn với nhau ầm ỹ như mấy đứa trẻ con đang học tiểu học.
“Trả miếng thịt bò lại đây, Nhật Vương! Sao mày không ăn của mày mà cứ gắp của tao?”
“Mày ích kỷ quá, Hồ Thu! Chỗ thức ăn mày mang đi đủ cho ba, bốn người ăn hẳn hoi đấy. Con gái mà ăn nhiều như vậy thì sau này chỉ có chó nó mới lấy mày!”
Nhật Vương nhét miếng thịt bò vào miệng, cậu nhai nhồm nhoàm khiến nước đỏ của thịt rơi rớt quanh khoé miệng của cậu.
“Măm! Thịt bò này nướng tái quá, gần như còn sống nguyên với đầy nước đỏ thế này!”
“Đó là Myoglobin, hơi bị ngon đấy. Mày không ăn được thì trả lại đây!!!”
“Tao ăn rồi thì bây giờ tao ọe ra trả mày nhé?”
Nhật Vương có lợi thế cao to với chân tay dài rộng, nên Hồ Thu không làm cách nào cướp lại được đồ ăn của mình.
Nhìn cô nàng cứ nhảy loi choi xung quanh Nhật Vương, trông vừa tội nghiệp mà cũng vừa buồn cười.
Dựa vào cung cách nói chuyện thoải mái, có phần hơi vô tư thái quá giữa Nhật Vương và Hồ Thu thì xem ra họ có vẻ thân thiết hơn bạn bè bình thường.
Sơn Nam nhiều khi quên mất rằng cậu mới chỉ nhập học trường Harmony năm học lớp 11 này, lại còn từ thị trấn khác chuyển tới. Trong khi những đứa trẻ ở đây có thể đã học chung với nhau từ thuở mẫu giáo, tới cấp 1, và lên cấp 2 lận.
“Này!”
“Sơn Nam!”
“Cậu làm ơn đừng nhìn bọn họ nữa được không?”
Kim Ngọc rít lên, giọng của cô ả nghe giận dữ thấy rõ. Dù nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kim Ngọc vẫn hoàn toàn bình thản.
“Ờ, xin lỗi!”
Sơn Nam hờ hững đáp. Tâm trí cậu vẫn đang lang thang ở bàn của Nhật Vương và Hồ Thu.
“Giờ nhờ cậu gọt giùm mấy quả táo cho chúng tôi được không?”
Hội Femme Fatale đã hút cạn hết mấy bình sinh tố hoa quả toàn màu đỏ có mùi sắt. Những đôi môi xinh của bọn họ giờ được nhuộm bởi màu của sinh tố hoa quả mà trở nên đỏ rực.
Cặp sinh đôi lại lôi từ trong túi xách ra mấy trái táo và một con dao. Mấy trái táo cũng có vỏ ngoài màu đỏ nhìn rất rực rỡ, bắt mắt.
“Tôi không biết gọt hoa quả đâu!”
Sơn Nam từ chối, bởi vì đó là sự thật.
“Cậu có biết tỷ lệ sinh ở Việt Nam đang mất cân bằng trầm trọng không? Đàn ông đang bị thừa đấy. Cậu phải tập gọt hoa quả đi, không thì sau này sẽ bị ế vợ cho mà xem!”
Bị Kim Ngọc dồn ép. Sơn Nam lóng ngóng cầm con d.a.o lên để thử gọt táo. Cậu cố lôi từ trong ký ức ra những thước phim có hình ảnh mẹ đang gọt táo để bắt chước cách thức.
Ở xa xa, Nhật Vương và Hồ Thu vẫn đang chìm trong một cuộc tranh cãi bất tận liên quan đến đồ ăn.
“Trả tao hộp sữa đây!”
“Tao đã bảo rồi, mày uống nhiều sữa đến mấy cũng không cao lên được nữa đâu. Sữa bò chỉ làm cho người mày mất cân đối hơn mà thôi!”
“Vớ vẩn, người tao mất cân đối ở chỗ nào cơ chứ?”
“Đó, mới mấy tháng hè trôi qua mà ’nó’ đã tăng lên ít nhất 5cm còn gì!”
“Kệ tao. Mày vô duyên nó vừa thôi.”
Mải phân tích, giải mã ẩn ý của câu chuyện giữa hai người bọn họ, Sơn Nam sơ ý trượt tay. Con d.a.o tạo nên một vệt cắt khá dài và sâu vào ngón tay trỏ của Sơn Nam.
“Úi, Đau ghê!”
Máu từ ngón tay bắt đầu túa ra ròng ròng, chảy xuống cả bàn tay cậu, tạo nên những vệt loang lổ trên quả táo gọt dở.
Sơn Nam vội buông cả d.a.o lẫn táo. Cậu hoảng hốt vung vẩy ngón tay để cho bớt đau. Cậu làm cho mấy giọt m.á.u rơi vãi xuống bàn ăn, khiến mùi sắt tanh nồng lan tỏa ra khắp không gian xung quanh.
Kim Ngọc, An Nhi, Yên Nhi bỗng nhiên bất động như tượng. Mũi họ khẽ động đậy, họ nhẹ nhàng hít vào những hơi thở thật sâu. Những đôi mi của họ bỗng khép hờ, rồi đóng mở đều đặn theo nhịp thở.
Như thể, họ đang tận hưởng mùi hương của một món ăn nào đó, mà chỉ ngửi thôi cũng thấy ngon lành và thơm phức quanh đây.
Xa xa, Hồ Thu và Nhật Vương đột ngột ngừng tranh cãi.
Sơn Nam cảm giác như ánh mắt của tất cả bọn họ đang chú mục vào dòng m.á.u đỏ ấm nóng vẫn không ngừng chảy ra từ ngón tay trỏ của cậu.