Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa

Chương 59



Khi Quý Như Ngọc cùng mọi người trong lớp 7/3 chạy đến nơi Nhan Bạch đang ở, họ lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho nghẹn thở. Trên người cô gái nhỏ bé kia là sự hòa trộn kỳ lạ giữa hai luồng khí đen trắng đối lập, như thể hai thế lực đang tranh giành sinh mệnh của cô. Chiếc váy trắng tinh khôi giờ đây nhuốm đầy máu, khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình. Làn da vốn đã trắng nay lại càng tái nhợt gần như trong suốt, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng có thể thổi bay cô đi. Đứng ngược sáng, không ai nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, nhưng từ dáng vẻ mỏng manh ấy, họ chỉ cảm nhận được sự xa cách và lạnh lẽo.

"Mọi người đến rồi..." Giọng nói của Nhan Bạch vang lên nhẹ nhàng, phá vỡ khoảng lặng. Tiếng hát dịu dàng mà cô vừa ngân nga bỗng chốc dừng lại. Cặp mi cong khẽ chớp, cô quay đầu, ánh mắt mang theo nụ cười dịu dàng, ngọt ngào, nhưng khác với giọng nói thường ngày – nó trở nên khàn khàn, mệt mỏi, cả người trông tiều tụy vô cùng, giống như một con búp bê pha lê kiêu sa nhưng dễ vỡ.

Quý Như Ngọc không kịp nghĩ nhiều, vội vã lao đến bên Nhan Bạch, sắc mặt cậu ta còn tái hơn cả cô gái. Ánh mắt anh ta dán chặt vào những vết m.á.u loang lổ trên chiếc váy trắng và vết thương sâu trên cánh tay cô — có chỗ đã khô lại thành vảy, có chỗ vẫn còn rỉ m.á.u tươi.

"Cậu bị thương rồi!" Cậu ngồi xuống, nhìn chăm chú vào vết thương dữ tợn, trong lòng đầy bất lực. Không có thuốc men hay công cụ sơ cứu nào xung quanh để xử lý tình huống này. Sau một hồi im lặng, Quý Như Ngọc lại mở miệng, giọng nói dịu dàng như đang cố an ủi:

"Đừng sợ nữa, chúng tôi đã ở đây rồi. Sẽ không cần cậu phải bảo vệ nữa. Chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta sớm thôi."

Nhan Bạch mở to đôi mắt đen lay láng như hồ thu, môi khẽ mím, không nói lời nào.

"Cảm ơn cậu, Nhan Bạch." Những học sinh khác trong lớp cũng bước đến, không còn vẻ ngông cuồng, bướng bỉnh thường thấy, mà thay vào đó là thái độ nghiêm túc hiếm có. Họ đồng thanh nói lời cảm ơn, từng ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Nhan Bạch ngước lên, ánh mắt trong trẻo như dòng suối mùa xuân, không nhiễm bụi trần, lộ rõ sự ngây thơ và bối rối. Dường như cô không hiểu tại sao mọi người lại phải cảm ơn mình. Biểu cảm ấy khiến trái tim những người xung quanh mềm nhũn, như thể nhìn thấy một đứa trẻ lạc lối giữa thế giới tàn khốc.

Phiêu Vũ Miên Miên

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Em Nhan Bạch, thầy xin lỗi. Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ các em. Uông Viễn hiện giờ đang ở đâu?" Liễu Vân Kiệt cũng có mặt ở đó, nét mặt u ám, giọng nói trầm buồn.

Nhan Bạch đưa tay chỉ về phía sau: "Ở bên trong, hắn đã ngất xỉu rồi."

Liễu Vân Kiệt cùng vài người liền đi theo hướng cô chỉ, đến một hang động nhỏ ẩn khuất, hình như trước đây là nơi trú của động vật hoang dã, sau bị bỏ hoang. Khi bước vào, mùi hôi tanh của m.á.u thịt lập tức tấn công trực tiếp vào mũi, khiến người ta muốn ói ra.

Bên trong, những người dân làng bị trói vẫn còn sống, nhưng tình trạng chẳng khác nào địa ngục nhân gian. Rõ ràng, đêm qua Uông Viễn đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn để trừng phạt họ – giống như cách triều đình xưa thiến các thái giám, khiến họ mất đi khả năng sinh sản và tàn phế cả đôi chân. Họ giờ đây là những phế nhân, sống không bằng chết, nằm bất tỉnh trên nền đất lạnh lẽo như những cái xác biết thở.

Uông Viễn cũng bất tỉnh, tay vẫn nắm chặt thanh sắt và con d.a.o dính đầy máu, trên trán còn vương dấu tích va chạm, m.á.u chưa ngừng chảy.

Liễu Vân Kiệt chậm rãi tiến lại gần. Trong lúc không ai để ý, nét mặt ông hiện lên sự khác lạ. Nhìn đám dân làng nằm dưới đất, trong mắt là sự ghê tởm và lạnh lùng. Nhưng khi quay sang nhìn Uông Viễn, ánh mắt ông lại đầy giằng xé và đau đớn, như thể đang đấu tranh nội tâm dữ dội.

Học sinh lớp 7/3 không dám chạm vào bất cứ ai bên trong hang động, chỉ dùng dây thừng trói Uông Viễn lại thật chắc.

Không ai có thể dễ dàng phán xét chuyện đúng sai, tốt xấu trong hoàn cảnh này. Ai là kẻ ác? Ai là nạn nhân? Ai đáng thương? Ai đáng trách?

Tất cả như rơi vào một vòng tuần hoàn hỗn loạn, nơi ranh giới giữa thiện và ác trở nên mờ nhạt, và mỗi hành động dù xuất phát từ lý do gì, cũng đều nhuốm màu bi kịch.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com