Trong lòng mỗi học sinh lớp 7/3 đều hiện lên một nghi ngờ không thể kìm nén: phải chăng Nhan Bạch đã thông đồng với Uông Viễn, cùng nhau hãm hại cả lớp? Nếu không phải vậy thì tại sao cô ấy lại có thể tự do ra vào phòng bên cạnh, trong khi họ lại bị trói buộc như những con mồi yếu đuối chờ chết?
Họ lặng lẽ lắng nghe từng lời nói tiếp theo, sắc mặt từ từ biến đổi, cảm giác xấu hổ dâng lên mãnh liệt – đó là cảm giác bị chính suy nghĩ của mình tát cho một cái đau điếng.
"Được rồi, em ở lại. Tôi sẽ không động đến bạn học của em. Nhưng em chắc chắn chứ? Vì người khác mà ở lại một mình, em hoàn toàn có thể thoát thân trước mà." Giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn của Uông Viễn vang lên.
"Chắc chắn chứ, vì lớp 7/3 chúng ta là một tập thể mà, em hy vọng tất cả mọi người đều có thể an toàn rời khỏi đây. Vì vậy... thầy Uông Viễn, thầy phải giữ lời hứa đấy nhé." Giọng nói nhẹ nhàng, thuần khiết của thiếu nữ cất lên, mang theo một sức mạnh dịu dàng khiến lòng người rung động.
Cô ấy hoàn toàn có thể chạy trốn một mình, nhưng cô ấy đã chọn ở lại – để cứu tất cả bọn họ. Vì "lớp 7/3 là một tập thể". Thế mà trước đó, họ lại nghi ngờ cô ấy cấu kết với kẻ thủ ác.
Trong lòng mỗi người chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Đặc biệt là Quý Như Ngọc – cậu vốn luôn muốn bảo vệ Nhan Bạch. Lần đầu gặp mặt, Nhan Bạch đã cứu cậu khỏi tay bọn buôn người. Và giờ đây, cô ấy lại làm điều tương tự – dùng chính bản thân mình để đánh đổi sự an toàn cho cả lớp.
Tất cả đều lo lắng cho Nhan Bạch. Một cô gái nhỏ bé, không vũ khí, đối mặt với một gã đàn ông cường tráng và đầy hung bạo, liệu sẽ ra sao? Họ không dám tưởng tượng, cũng sợ nghĩ đến hình ảnh cô ấy bất lực, run rẩy và tuyệt vọng. Vậy mà, cô ấy lại có đủ dũng khí để không bỏ chạy, để ở lại cứu họ.
"Lớp 7/3 chúng ta là một tập thể..." Câu nói ấy cứ quẩn quanh trong tâm trí mỗi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu quả cầu bạc 144 đang ở đây, nó nhất định sẽ thầm càu nhàu trong lòng rằng việc suy đoán lung tung là chuyện cực kỳ đáng sợ. Thà lo cho tính mạng của chính mình còn hơn lại đi lo lắng cho người khác.
Sau đó, tiếng động ngoài kia im bặt, căn phòng chìm vào một sự yên tĩnh nghẹt thở. Học sinh lớp 7/3 cố gắng vùng dậy, nhưng cơ thể vẫn còn tê liệt vì thuốc. Họ chỉ có thể nằm đó, chờ đợi thời gian trôi qua, chờ hiệu lực của chất gây mê tan biến.
Không biết trải qua bao lâu, ánh sáng ban ngày từ từ lẻn vào qua cửa sổ. Trời đã sáng, thuốc cũng hết tác dụng. Khi có thể cử động trở lại, cả đám liền lao đến phòng bên cạnh. Cảnh tượng đập vào mắt khiến ai nấy đều tái mặt – căn phòng trống không, sàn nhà đầy những vũng m.á.u khô, mùi hôi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến người ta buồn nôn.
"Khốn kiếp!" Quý Như Ngọc tức giận đ.ấ.m mạnh vào tường, giọng nói nghẹn ngào.
Phiêu Vũ Miên Miên
"Làm sao bây giờ… Nhan Bạch… cô ấy có lẽ đã bị…" Mộc Vân Ân nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói không nên lời. Câu nói này khiến những nữ sinh khác trong lớp không kìm được xúc động, gần như sụp đổ.
"Không đâu! Nhất định không đâu! Chúng ta phải tìm được cô ấy!" Quý Như Ngọc nắm chặt hai tay, ánh mắt kiên quyết nhìn về phía mọi người. Lúc này, lớp 7/3 chưa bao giờ đoàn kết như thế. Họ lập tức chia thành các nhóm nhỏ, bắt đầu tìm kiếm tung tích của Nhan Bạch, đồng thời cố gắng tìm tín hiệu để liên lạc với bên ngoài, tìm người đến cứu giúp.
Cùng lúc đó, tại một góc khuất heo hút trong ngôi làng, Nhan Bạch ngồi trên một tảng đá phẳng lì, chiếc váy trắng giờ nhuốm đầy vết máu, làm tôn lên làn da trắng bệch đến đáng sợ. Cô cúi đầu, chân đung đưa, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười mơ hồ, miệng ngân nga một giai điệu không tên nhưng dịu dàng đến lạ kỳ.
Nếu không tính đến những vết m.á.u đỏ thẫm trên người, cô giống như một thiên thần nhỏ mới vừa được tạo ra, thuần khiết và đẹp đẽ đến mức khiến người ta phải say mê.