Sau khi mọi kế hoạch đã được thống nhất, giáo viên chủ nhiệm Liễu Vân Kiệt lập tức tiến hành liên hệ với nhà trường để kiểm tra kỹ lưỡng các vấn đề liên quan và đảm bảo an toàn cho địa điểm tổ chức. Mọi thứ đều được xác nhận không có gì đáng lo ngại.
Thầy cũng bắt đầu chuẩn bị chu đáo cho chuyến đi kéo dài hai ngày này, với mong muốn học sinh vừa được vui chơi thỏa thích, vừa đảm bảo tuyệt đối an toàn.
Chớp mắt đã đến cuối tuần. Lần này, điểm đến là quê hương của thầy Liễu Vân Kiệt, vì vậy thầy đồng thời kiêm luôn vai trò hướng dẫn viên du lịch. Thời gian tập trung được ấn định vào lúc tám giờ sáng thứ Bảy tại sân trường, mỗi học sinh mang theo hành lý cá nhân đã chuẩn bị đầy đủ những vật dụng cần thiết.
Nhan Bạch đã sẵn sàng từ rất sớm. Chiếc vali nhỏ xinh màu hồng mà cô mang theo là do Nhan Thế Lương tặng. Dạo gần đây, anh chăm chút cho cô rất nhiều — quần áo mới, phụ kiện, đa phần đều mang phong cách ngọt ngào thiếu nữ, sắc hồng làm chủ đạo.
“Anh, em đi đây. Hai ngày nữa gặp lại nhé.” Nhan Bạch nhìn Nhan Thế Lương bằng ánh mắt trong trẻo, nở một nụ cười dịu dàng, bước xuống xe rồi quay đầu vẫy tay chào. Hôm nay, tóc cô được uốn xoăn nhẹ ở đuôi, cài chiếc kẹp tóc hồng xinh xắn, trông như một nàng búp bê sống động.
Nhan Thế Lương khẽ gật đầu, sau đó ngồi lại trong xe, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng Nhan Bạch khuất dần. Trong lòng chợt dâng lên chút cảm giác tiếc nuối khi phải xa cô tận hai ngày trời. Đúng lúc ấy, điện thoại reo vang.
“A lô…” Anh nhấn nút nghe máy, ánh mắt vẫn còn lưu luyến ngoài cửa sổ.
Đầu dây bên kia là Cấm Nguyệt.
“Thế Lương, mấy hôm nay anh không ghé thăm em, đang bận chuyện gì vậy?” Giọng nói của cô gái mang theo sự nhớ nhung, xen lẫn chút tủi thân.
“Nguyệt Nguyệt, gần đây anh đang giúp em gái sắm sửa đồ đạc nên chưa rảnh tìm em. Sức khỏe em thế nào rồi? Tim đã hồi phục tốt hơn chưa?” Khi nói chuyện với Cấm Nguyệt, giọng Nhan Thế Lương vô thức trở nên dịu dàng, xen lẫn sự chiều chuộng.
“Em khá hơn nhiều rồi… Chỉ là, dạo này em hay mơ thấy Cấm Bạch… Cô ấy đứng đầu giường em, mỉm cười nhìn em… Có phải cô ấy vẫn còn oán hận em không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cấm Bạch đã c.h.ế.t rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa. Em đã đối xử tốt với cô ấy như vậy, nhưng cô ấy lại lấy oán trả ơn. Em chẳng có lỗi gì cả. Hiện tại, trái tim của cô ấy đang ở trong cơ thể em, em cứ yên tâm mà tiếp nhận. Hãy cố gắng dưỡng bệnh thật tốt, đừng nghĩ đến người đã khuất nữa.”
Nói xong, anh cúp máy, ánh mắt thoáng lạnh khi nhắc đến cái tên Cấm Bạch. Nhưng ngay sau đó, khi nghĩ đến nụ cười trẻ thơ và tiếng gọi “anh trai” ngọt ngào của Nhan Bạch, nét mặt anh dịu hẳn, thậm chí còn lộ rõ vẻ ấm áp. Anh cất điện thoại, khởi động xe, rời khỏi nơi ấy.
Lúc này, trên chiếc xe buýt chở lớp 7/3 đã quy tụ đủ 29 học sinh. Đây là lần hiếm hoi họ cùng nhau di chuyển bằng phương tiện công cộng — điều mà trước đây, với hoàn cảnh gia đình mỗi đứa, ai cũng có xe riêng đưa đón. Việc cùng nhau ngồi trên xe buýt khiến tất cả đều háo hức, say sưa ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Con đường ngày càng hoang sơ, cây cối um tùm hiện ra dày đặc hai bên đường.
“Đường núi rất hiểm trở đấy, bạn Nhan Bạch, cậu nhớ bám sát mình nhé.” Quý Như Ngọclo lắng nhắc nhở, trong lòng âm thầm quyết tâm: Mình sẽ bảo vệ cậu.
“Vâng, cảm ơn. Vậy lát nữa mình sẽ đi sát bên cậu.” Nhan Bạch quay sang đáp lại, khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng.
Cùng lúc đó, trong đầu cô truyền âm lệnh cho 144:
“Sau khi xuống xe, bắt đầu phát sóng trực tiếp.”
“Dạ vâng, ký chủ đại nhân!! Mong lần này ngài sẽ livestream phá án đúng nghĩa, chứ đừng lại tự ý gây chuyện như lần trước...” 144 lắp bắp đáp lời, rồi vội vàng im lặng, sợ nói thêm câu nữa sẽ rước họa vào thân.