Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa

Chương 39



Nghe Quý Như Ngọchỏi, Nhan Bạch khẽ chớp mắt, rồi mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng:

“Chuyện đó à… Tùy mọi người thôi, tớ không có ý kiến gì đâu.”

Nói xong, cô đưa tay vén một lọn tóc đen đang rủ xuống trán ra sau tai. Đôi tai nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra dưới ánh sáng, làn da như ngọc thạch. Gương mặt bầu bĩnh, ửng hồng, đôi môi khẽ mím lại tạo nên vẻ ngoài đáng yêu đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Cô quay lại nhìn lên bục giảng, nơi giáo viên đang thảo luận với cả lớp về địa điểm dã ngoại cuối tuần.

Quý Như Ngọclặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt của Nhan Bạch một hồi lâu. Đến khi cô quay đầu lại, liếc nhìn cậu với ánh mắt trong trẻo, cậu mới giật mình phản ứng.

“Sao vậy?”

Cậu vội vàng quay đi, giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh:

“Không có gì…”

Tuy nhiên, trên gương mặt non nớt của Quý Như Ngọcthoáng hiện lên sự bối rối – dù cậu luôn được khen là chín chắn hơn tuổi, giống hệt chú ruột của mình ngày xưa. Nhưng mỗi lần đối diện với Nhan Bạch, trái tim cậu lại đập loạn nhịp, cảm giác này hoàn toàn khác biệt so với mọi thứ cậu từng trải qua. Tay đặt dưới bàn siết chặt lại, lòng bàn tay đã bắt đầu đổ mồ hôi.

Trên bục giảng lúc này là thầy Liễu – Liễu Vân Kiệt, vị giáo viên mà Nhan Bạch từng gặp trong ngày nhập học. Mấy hôm trước, thầy chính thức trở thành giáo viên chủ nhiệm của lớp 7/3. Đây là lớp ít học sinh nhất khối, chỉ vỏn vẹn hai mươi chín em.

Thầy đứng yên một chút, sau đó mở miệng:

“Các em nghĩ sao? Các em muốn đi đâu chơi vào dịp dã ngoại lần này? Cuối tuần sắp tới rồi, thầy đề xuất là chúng ta sẽ kéo dài chuyến đi thành hai ngày, để các em tận hưởng nhiều hơn. Chúng ta cần lên kế hoạch cụ thể từ bây giờ.”

Lời đề nghị của thầy lập tức nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ phía học sinh. Dù đa phần là những đứa trẻ sinh ra trong gia đình quyền thế, thường xuyên du lịch sang trọng, nhưng ai cũng háo hức với việc được nghỉ ngơi bên ngoài trường lớp.

“Dã ngoại mùa xuân thì thường là đi ngoại ô, nhưng nếu là hai ngày thì nên chọn một chỗ đặc biệt hơn.”

“Đi nước ngoài đi! Lần trước em vừa đi một nơi rất đẹp!”

Phiêu Vũ Miên Miên

“Nhàm chán lắm rồi, mấy chỗ đó chẳng còn gì mới mẻ nữa.”

“Đúng đấy! Phải đi đâu thật độc đáo mới thú vị!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả lớp rôm rả bàn tán, ai cũng muốn tìm được một nơi “khác biệt”, nhưng không ai thống nhất được địa điểm nào phù hợp. Thấy vậy, thầy Liễu khẽ ho một tiếng, thu hút sự chú ý của cả lớp.

“Nếu các em muốn một nơi thật đặc biệt…” Thầy dừng lại, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt háo hức. “Thầy có một gợi ý. Nhà thầy ở trong một ngôi làng giữa núi, phong cảnh rất đẹp, rất yên tĩnh và thanh bình. Nếu các em đồng ý, thầy có thể dẫn các em đi khám phá những nơi thầy từng chơi thời thơ ấu, coi như là một chuyến dã ngoại thực thụ.”

Vừa nói xong, thầy liền kết nối máy chiếu, trình chiếu những bức ảnh quê nhà. Khung cảnh hiện lên khiến tất cả đều trầm trồ – rừng xanh ngút tầm mắt, mây phủ quanh đỉnh núi, dòng suối trong lành chảy qua thôn xóm, như một chốn thần tiên giữa trần gian.

Thầy tiếp tục kể chuyện hồi nhỏ, những ký ức vui vẻ, những trò nghịch ngợm ngày xưa – càng nghe, học sinh càng thêm say mê. Không lâu sau, cả lớp đều đồng ý với địa điểm này. Ý kiến thiểu số không đủ sức cản lại sự đồng thuận của đám đông.

Ban đầu, Nhan Bạch cũng không quá quan tâm đến cuộc thảo luận. Nhưng đúng lúc đó, giọng nói của 144 bất ngờ vang lên trong đầu cô:

“Ký chủ đại nhân, tôi có điều này vẫn chưa kịp báo cáo với ngài… Xin lỗi vì không nói sớm…”

“Chuyện gì?” Nhan Bạch hỏi, giọng điệu bình thản.

“Là thế này… Vì ngài là ký chủ của hệ thống livestream phạm tội, cho nên sau khi liên kết với tôi, cơ thể ngài đã bị kích hoạt một loại cơ địa đặc biệt – gọi là ‘cơ địa hấp dẫn tội ác’. Điều đó có nghĩa là, ngài sẽ rất dễ bị cuốn vào các vụ án hoặc sự kiện phạm tội… Ví dụ như lần này, khi ngài cùng lớp đi dã ngoại, khả năng rất cao sẽ xảy ra một vài chuyện bất thường…”

144 nói xong, khẽ run rẩy nhìn Nhan Bạch, chờ đợi phản ứng. Tuy nhiên, biểu cảm trên gương mặt cô vẫn không đổi, khiến nó không tài nào đoán được suy nghĩ của cô.

Một lát sau, Nhan Bạch mới chậm rãi lên tiếng:

“Ồ… Là vậy sao?”

144 lập tức cuộn tròn lại, co ro như quả bóng bạc, tựa như một con đà điểu sợ hãi.

Nhan Bạch nhìn quả cầu lấp lánh ấy, khóe miệng cong lên, nụ cười mang theo chút ánh sáng lạnh lẽo.

Cơ địa hấp dẫn tội ác…

Rất… thú vị đấy.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com