Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa

Chương 33



Trong đầu Quý Như Ngọc bất chợt hiện lên hình ảnh Cấm Bạch — cô gái với gương mặt búp bê xinh đẹp, thuần khiết, thân hình nhỏ nhắn yếu đuối. Nhưng ngay sau đó lại là một khung cảnh khác: bóng dáng cô trong nhà vệ sinh, bị ba người vây quanh, đánh đập đến mức không thể phản kháng, trên người đầy thương tích, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt hoảng sợ. Nghĩ đến đó, Quý Như Ngọc không khỏi cau mày, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên tia tức giận.

“Cảm ơn…” Sau khi nói lời ấy với cậu bạn cùng lớp, Quý Như Ngọc liền đi đến trước cửa nhà vệ sinh nữ, tay đặt lên tay cầm cửa. Quả nhiên, bên trong đã khóa trái. Tuy nhiên, căn phòng này cách âm cực tốt, hoàn toàn không nghe thấy tiếng động gì từ bên trong. Không biết tình hình ra sao, trong lòng cậu không khỏi lo lắng.

“Cộc cộc cộc…”

Gõ vài cái lên cửa, Quý Như Ngọc lên tiếng:

“Mở cửa ra.”

Không ai trả lời. Cậu lại gõ thêm vài lần nữa, vẫn im lặng như tờ. Lo lắng cho Cấm Bạch, Quý Như Ngọc quyết định phá cửa, nhưng đúng lúc đó, cánh cửa bất ngờ mở ra từ bên trong.

Cấm Bạch đứng ở cửa, vẫn mặc chiếc váy xanh lá nhạt, balo đeo gọn gàng sau lưng, váy áo tuy có chút nếp nhăn nhưng không hề luộm thuộm. Mái tóc dài mềm mại được chải chuốt gọn gàng, buông nhẹ hai bên vai. Đôi mắt to tròn, đen láy đang chớp liên hồi, nhìn Quý Như Ngọc với vẻ nghi hoặc, khóe môi khẽ cong lên nụ cười dịu dàng:

“Bạn Quý Như Ngọc? Có chuyện gì vậy?”

“Cậu… không sao chứ? Tôi nghe nói có ba người dẫn cậu vào đây nên mới đến kiểm tra.” Quý Như Ngọc ấp úng, sắc mặt hơi đỏ, vành tai cũng nhuốm màu ửng hồng. Dù sao cậu cũng là con trai, việc đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nữ khiến cậu cảm thấy có chút ngại ngùng, nhưng vì lo cho Cấm Bạch nên mới hành động như vậy. May mắn là cô không gặp chuyện gì.

“Không sao cả mà.” Cấm Bạch cười nhẹ, cố ý hỏi thêm một câu: “Sao mặt bạn lại đỏ thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phiêu Vũ Miên Miên

Quý Như Ngọc càng thêm bối rối, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Ánh mắt liếc về phía nhà vệ sinh tối om phía sau, trong lòng dâng lên chút nghi vấn, nhưng không tiện đào sâu. Hít một hơi thật sâu, cậu lấy hết can đảm lên tiếng:

“Nếu cậu không phiền, chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?”

“Được thôi.” Cấm Bạch gật đầu đồng ý, nụ cười trên môi mang theo nét ngọt ngào, như thể chẳng có điều gì có thể làm phiền tới cô. “Chúng ta đi thôi.”

Nghe thấy lời đồng ý của Cấm Bạch, Quý Như Ngọc mừng rỡ, vành tai lại đỏ lên, vội vàng quay người, chuẩn bị cùng cô hướng về nhà ăn.

Cấm Bạch đứng tại chỗ một thoáng, quay đầu nhìn lại bóng tối phía trong nhà vệ sinh, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười dịu dàng, thuần khiết, tay đưa lên đặt nhẹ trước môi — như thể đang truyền đạt một thông điệp thầm kín:

Suỵt... đừng nói lung tung đấy. Các em phải ngoan, phải thành thật nhận lỗi nhé…

Những đứa không nghe lời sẽ bị trừng phạt đấy.

Nụ cười ấy chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, rồi lập tức biến mất. Cô xoay người, bước đi thanh thản, sánh bước cùng Quý Như Ngọc hướng về phía nhà ăn, từng bước không nhanh không chậm, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bên trong nhà vệ sinh, ba bóng dáng đang ngồi co ro trong góc tối, không dám thở mạnh.

Ngoại trừ Cấm Bạch và ba cô gái kia, có lẽ không ai còn biết rõ chuyện gì đã diễn ra trong căn phòng hôm nay.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com