“Ồ? Xem ra, cậu đang cố làm tôi tức giận đấy à?” Cấm Bạch khẽ nhếch mép, nụ cười hiện lên với vẻ lạnh lùng khiến 144 rùng mình toàn thân. Nó vội vàng bay lại gần, cọ nhẹ vào tay cô như thể muốn lấy lòng, giọng nói run rẩy:
“Không đâu, không đâu, ký chủ đại nhân anh minh thần võ chắc chắn sẽ không giận đâu! Tôi chỉ lo cho người thôi mà... Ký chủ đại nhân…” 144 không dám đoán mò tâm tư của Cấm Bạch, nhưng cũng cảm nhận được sự khác lạ trong giọng nói và thái độ của cô – có điều gì đó vừa chột dạ, vừa nguy hiểm.
Cấm Bạch liếc nhìn 144 một cái, không nói lời nào. Những lời này hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô, thậm chí còn vượt xa những gì cô nghĩ. Cô l.i.ế.m nhẹ đôi môi khô khốc, sau đó chậm rãi bước ra khỏi lớp học. Vài ánh mắt từ những bóng đen phía xa dừng lại trên người cô, mang theo sự đe dọa âm thầm.
Cô ngẩng đầu, liền thấy ba người phụ nữ đã đứng sẵn ở cửa, chặn lối đi. Thân hình họ cao lớn, dung mạo xinh đẹp, nhưng trong ánh mắt đều tràn đầy ác ý. Họ đánh giá Cấm Bạch từ đầu đến chân – so với họ, cô nhỏ bé hơn nhiều, yếu đuối hơn nhiều.
Phía xa, Nhan Ngọc Kiều lặng lẽ đứng dựa vào bức tường góc khuất, khóe miệng cong lên đầy hả hê. Đây chính là hậu quả khi dám không nghe lời. Ba người này là do cô ta nhờ đến để dạy dỗ Nhan Bạch, để cô ta hiểu rõ giới hạn của mình – thứ gì cô ta đã chiếm được, thì không ai có quyền giành lại. Đến lúc Nhan Bạch bị xử lý đủ mức “vừa phải”, cô ta sẽ xuất hiện như một người chị hiền hậu, ngăn cản mọi chuyện, cứu em gái mình – giữ vững hình tượng tốt đẹp quen thuộc.
Nghĩ đến đó, tâm trạng Nhan Ngọc Kiều vô cùng sảng khoái.
“Các bạn học, có việc gì sao?” Cấm Bạch mở to đôi mắt, vẻ mặt mơ hồ, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Nhan Bạch?” Một trong ba người dò xét, giọng nói bề ngoài ôn hòa, nhưng đáy mắt lại lóe lên sát khí.
Phiêu Vũ Miên Miên
“Chúng tôi có chút chuyện cần nói chuyện riêng với cô,” cô gái tiếp tục, ngữ khí tuy lịch sự, nhưng rõ ràng không cho phép từ chối. Dù Cấm Bạch có phản đối, khả năng cao họ vẫn sẽ tự tay “mời” cô đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy chúng ta đi nhé.” Cấm Bạch gật đầu dứt khoát, gần như không hề do dự. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, lướt nhẹ trên gương mặt cô, khiến đôi mắt ấy lóe sáng, như thể thuần khiết và trong trẻo đến mức không biết thế nào là ác ý. Nụ cười của cô càng khiến người ta khó phát hiện ra điều bất thường.
Ba người kia thoáng ngạc nhiên trước phản ứng bình tĩnh đến mức đáng ngờ của Cấm Bạch. Bình thường, Nhan Bạch luôn co rúm sợ hãi khi gặp họ, chứ chưa từng dám mỉm cười và đồng ý dễ dàng như vậy. Trong lòng họ chợt có chút nghẹn ngào kỳ lạ, nhưng rồi nhanh chóng bỏ qua.
Họ dẫn Cấm Bạch đến nhà vệ sinh nữ, đóng sầm cửa lại, khóa trái bên trong. Không ai có thể nghe thấy chuyện gì đang diễn ra bên trong. Trước khi bước vào, Cấm Bạch quay đầu nhìn về phía Nhan Ngọc Kiều – ánh mắt đó sâu thẳm như vực thẳm, khiến người ta không thể đọc được suy nghĩ, chỉ cảm thấy lạnh lẽo vô hình.
Quý Như Ngọc vốn định tìm Cấm Bạch để cùng ăn trưa, đồng thời tranh thủ tạo thêm cơ hội thân thiết. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều cách mở lời, làm sao để không lộ rõ mục đích, lại không khiến cô cảm thấy áp lực. Nhưng khi cậu quay lại lớp, Cấm Bạch đã không còn ở đó nữa.
Cậu bước ra hành lang, bắt gặp một học sinh trong lớp 7/3, lập tức kéo lại hỏi:
“Cậu có thấy Nhan Bạch đâu không?”
Người kia ngập ngừng, sau đó liếc mắt về phía nhà vệ sinh nữ đang im ỉm:
“Cô ấy bị ba người dẫn vào đó rồi… đã lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy ra.”
Ai cũng hiểu rằng, bị dẫn vào nhà vệ sinh nữ như vậy, chẳng bao giờ là chuyện tốt. Đó là nơi lý tưởng cho những vụ bắt nạt học đường – kín đáo, ít người phát hiện.