Đêm hôm đó, có người trằn trọc không yên, có kẻ lại ngủ ngon lành như chưa từng lo nghĩ. Cấm Bạch thuộc nhóm sau – một giấc ngủ sâu, êm ái, sau khi ăn uống no đủ và thả lỏng tinh thần. Sáng sớm, chuông đồng hồ vừa reo, cô đã tỉnh giấc, tỉnh táo và đầy năng lượng.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học. Trong lòng Cấm Bạch dâng lên cảm giác háo hức kỳ lạ. Học sinh đây sao? Cuộc sống trường lớp liệu sẽ thú vị chứ? Cô hy vọng mình sẽ không thất vọng.
Cô đứng trước tủ quần áo, suy nghĩ một hồi lâu trước khi chọn lựa. Người chủ cũ của thân xác này vốn hướng nội, nhút nhát, vì thế phần lớn trang phục đều mang gam màu tối, u ám. Tuy nhiên, trong góc khuất của tủ, vẫn còn vài bộ đồ tươi sáng, mới nguyên, hình như chưa từng được mặc.
Cấm Bạch rút ra một chiếc váy cotton màu xanh lá nhạt, nhẹ nhàng khoác lên người. Mái tóc dài đen mượt được chải gọn gàng, chỉ riêng phần mái được kẹp gọn lên bằng một chiếc kẹp tóc hồng đáng yêu. Soi mình trong gương, cô gái hiện lên với vẻ ngoài thuần khiết, thanh thoát, khiến chính cô cũng phải khẽ cười mãn nguyện.
Phiêu Vũ Miên Miên
Trên môi ngân nga một giai điệu vô danh, cô sắp xếp cặp sách gọn gàng, xỏ vào chân đôi giày da đen nhỏ nhắn rồi bước ra khỏi phòng.
“Chào buổi sáng, anh trai…” Cấm Bạch thản nhiên chào hỏi khi bất ngờ bắt gặp bóng dáng Nhan Thế Lương đang đứng ở cửa.
Nhan Thế Lương lạnh lùng đáp:
“Xuống ăn sáng đi, hôm nay là ngày em đi học.”
Anh vẫn chưa quen với sự thay đổi đột ngột này. Từ một cô em gái trầm lặng, ít nói, giờ lại trở nên đáng yêu, hoạt bát như vậy, khiến anh không khỏi chú ý hơn một chút.
“Vâng, anh trai.” Cấm Bạch không để lộ biểu cảm gì đặc biệt, vui vẻ đi theo Nhan Thế Lương xuống nhà. Trên đường đi, cả hai im lặng, không ai mở lời. Chỉ đến khi gần tới cầu thang, cô mới cẩn trọng lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Anh trai, hôm nay đưa chị gái đi học, có thể tiện đường đưa em luôn được không ạ?”
Nhan Thế Lương dừng bước, quay sang nhìn cô em gái bé nhỏ. Ánh mắt cô đầy mong chờ, nhưng lại xen lẫn sự e dè, sợ bị từ chối. Một cảm giác mềm mại nào đó chợt nhen nhóm trong lòng anh.
“Anh cũng là anh trai của em. Anh sẽ đưa cả hai đứa đi.”
Nghe vậy, mắt Cấm Bạch lập tức sáng lên, khóe miệng cong thành nụ cười rạng rỡ.
“Vâng! Anh trai!”
Giọng nói ngọt ngào, dịu dàng, khiến Nhan Thế Lương không khỏi cảm thấy ấm áp. Anh lắc đầu, tự nhủ: Thật là một đứa trẻ dễ hài lòng. Có lẽ anh đã quá thờ ơ với cô em gái này, có lẽ từ nay nên quan tâm nhiều hơn?
Cấm Bạch mỉm cười rạng ngời, nhưng sâu trong đáy mắt lại là ánh sáng lạnh lùng, tĩnh lặng như mặt hồ mùa đông. Khoé môi nâng cao, cô thầm nghĩ: Trò chơi của ta đã bắt đầu. Mỗi người đều là nhân vật không thể thiếu. Ta chỉ muốn nó càng thêm hấp dẫn, càng thêm thú vị… Cho đến khi mất hứng, trò chơi ấy sẽ kết thúc.
Nhìn Nhan Thế Lương bên cạnh, trên mặt cô hiện lên vẻ suy tư khó hiểu.
144 lơ lửng phía trên, run rẩy không yên. Nó nhớ lại lời ký chủ từng nói: Thứ hấp dẫn nhất trên đời này chính là lòng người. Vậy thì, rốt cuộc ký chủ đại nhân định làm gì đây?
Hai người tiếp tục bước xuống lầu.
“Nhan Bạch, con đứng lề mề làm gì vậy? Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, con định đến muộn à? Phải đợi anh trai gọi mới chịu xuống hả?” Nhan phụ ngồi sẵn ở bàn ăn, vừa thấy bóng dáng con gái út liền buông lời trách móc, giọng điệu nghiêm khắc.