Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa

Chương 23



"Lượng người xem buổi phát sóng trực tiếp lần này mang lại lợi nhuận ra sao?" Cấm Bạch bỗng nhiên quay sang hỏi 144, ánh mắt sắc lạnh.

"Ký chủ đại nhân!" 144 lập tức tỉnh táo hẳn, giọng nói hào hứng không giấu được sự phấn khích. "Dù cách phát sóng của cô có hơi đặc biệt một chút, nhưng phải thừa nhận là buổi phát sóng đầu tiên vô cùng thành công! Tổng cộng có 300 lượt người xem, tương ứng với 30 Điểm Tinh Quang. Ngoài ra còn có người donate số tiền mặt trị giá 100 tiền sao, quy đổi ra cũng bằng 10 Điểm Tinh Quang. Như vậy tổng cộng ký chủ đã thu được 40 Điểm Tinh Quang — một con số cực kỳ ấn tượng!"

Nói đến đây, 144 còn vui vẻ gõ thêm vài tiếng bàn tính như để nhấn mạnh sự thành công rực rỡ đó.

Cấm Bạch nghe xong, mím môi, nét mặt không lộ rõ cảm xúc nhưng rõ ràng là không hài lòng. Cô khẽ nhíu mày, lẩm bẩm điều gì đó không rõ lời, rồi lạnh lùng bảo 144 mở cửa hàng hệ thống ra.

Phiêu Vũ Miên Miên

Cửa hàng hiện lên trước mắt, đủ loại mặt hàng từ cổ chí kim, tương lai viễn tưởng. Cấm Bạch chẳng hề do dự, tiến thẳng vào khu vực đồ ăn. Nơi đây bày bán các món từ thời cổ đại, hiện đại cho đến những món xa hoa chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, mỗi thứ một giá, càng đắt đỏ thì nguyên liệu càng quý hiếm, hương vị càng tuyệt hảo.

Không chần chừ, Cấm Bạch liền chọn mua vài món cao cấp nhất.

"A... Ký chủ đại nhân! Làm cái gì mà tiêu xài phung phí thế?!" 144 gần như muốn nhảy dựng lên vì đau lòng khi thấy cô vừa kiếm được 40 điểm đã vội chi hết một nửa để mua đồ ăn. “Đây là tiền khó kiếm lắm chứ bộ!”

Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, trên mặt bàn trong phòng Cấm Bạch đã xuất hiện bốn chiếc đĩa tinh xảo và một chiếc cốc trắng sứ thanh lịch. Mỗi món đều đẹp mắt, thơm ngào ngạt, khiến bất kỳ ai ngửi thấy cũng phải thèm thuồng. Màu sắc bắt mắt, hương vị đậm đà, từng món như được chế biến bởi bàn tay bậc thầy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cấm Bạch ngồi bên giường, dáng vẻ như một đứa trẻ ham ăn chính hiệu. Nhặt lấy một miếng bánh nhỏ, đôi mắt cô sáng rực, nheo lại đầy thích thú. Miếng bánh tan chảy trong miệng, kích thích mọi vị giác, khiến cô không nhịn được mà đưa lưỡi l.i.ế.m nhẹ khóe môi, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên một cách đầy mê hoặc.

Tiếp theo, cô nâng chiếc cốc sứ lên, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, dáng vẻ chuyên chú như mèo con đang thưởng thức bữa ăn yêu thích. Hai má ửng hồng, ánh mắt trong veo, trông cô lúc này thật ngây thơ và đáng yêu đến mức không ai ngờ nổi cô có thể là người khiến cả thiên hạ kinh sợ.

"Tôi đói quá rồi." Cấm Bạch chu miệng, giọng điệu non nớt, đầy vô tội. Rồi cô lại dùng lưỡi l.i.ế.m sạch vụn bánh dính trên tay, đưa vào miệng, khoé môi khẽ nhếch lên, nụ cười ấy vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ đến mức c.h.ế.t người.

"Ký chủ đại nhân..." 144 nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể đang nhìn một sinh vật dễ thương đến mức muốn ôm vào lòng vuốt ve mãi không thôi — một cảm xúc vừa ngọt ngào vừa đáng sợ.

Trộm liếc Cấm Bạch thêm vài lần nữa, 144 tự nhủ: bình thường, khi không bị cơn cuồng xà tinh hành hạ, cô ấy đúng là rất đáng yêu. Nếu không có hai sở thích ghê rợn kia — yêu thích xác c.h.ế.t và bệnh tâm lý biến thái, chắc chắn cô sẽ là một cô gái hoàn hảo nhất trần đời.

Cấm Bạch không hay biết suy nghĩ phức tạp của 144. Cô vẫn chăm chú thưởng thức từng món ăn mình đã đổi được, như một chú mèo nhỏ đang say sưa với bữa ăn no đủ.

"Ưm... no bụng rồi… Xem ra, hệ thống phát sóng trực tiếp của cậu cũng không đến nỗi tệ lắm." Cấm Bạch nằm dài trên giường, tay vỗ vỗ cái bụng tròn vo sau khi ăn no, ánh mắt đen láy nhìn 144 đầy chân thành. Môi cô cong lên một nụ cười trong trẻo, tỏa sáng như nắng mai, khiến thiện cảm dành cho 144 tăng vọt không ngừng.

"QAQ..." 144 đứng đó, không khỏi nghẹn lời, cảm xúc lẫn lộn không biết nên vui hay buồn. Nhưng dù sao, nó cũng học được một bài học xương máu: sở thích của ký chủ nhà nó là hai thứ — t.h.i t.h.ể và đồ ăn ngon.

Nếu ai muốn lấy lòng Cấm Bạch, chỉ cần đánh trúng hai yếu tố này là được. Chỉ là không biết tương lai ai mới là người có thể kiểm soát được cô nàng này — nghĩ đến thôi mà 144 đã thấy rùng mình.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com