Ở bên trong một căn phòng sang trọng bên trên thuyền lớn, trong này có hai tên nam tử vốn đang cười cười nói nói với nhau, ánh mắt cả hai nhìn qua cửa sổ nhìn về phía bên ngoài, nhưng thấy kết giới của trận pháp vỡ nát, đồng thời lại nghe được câu “muôn đời không khá lên được” của Xuân Đức thì sắc mặt bọn hắn lúc này khó coi có thể nghĩ.
Nhất là khi bên cạnh hai người này còn có một giai nhân tuyệt sắc đang nhìn bọn hắn như cười như không. Nụ cười kia xinh đẹp là vậy, mê người là vậy nhưng nó lại giống như từng nhát dao cứa vào lòng tự tôn của hai người.
Mặc dù Xuân Đức cũng không chỉ đích danh là người nào nhưng ai cũng biết hắn đang ám chỉ đến người nào. Còn có thể là ai khác chính là mấy tên đầu đất thích lấy chuyện hạ nhục người khác làm niềm vui. Thích nhìn thấy người ta bẽ mặt lâm vào tình thế khó xử.