Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 579



Minh Tranh trở lại phòng bệnh, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu cũng đã về rồi.

 

Anh đẩy cửa đi vào, thấy một cái ghế bị té ở bên tường.

 

Triệu Lan nhìn anh với đôi mắt vô hồn.

 

" Minh Tranh."

 

Anh không lên tiếng, để mấy hộp trong tay đặt vào chỗ trên tủ đầu giường.

 

Triệu Lan khẽ nhếch miệng, rốt cuộc là có áy náy đối với anh, hiện tại bà muốn dùng phương thức đó để coi như xong hết mọi chuyện, đối với Minh Tranh mà nói, là không công bằng

 

" Minh Tranh."

 

Anh đi tới, nâng cái ghế lên.

 

"Con đừng oán trách mẹ độc ác, đối với con, ta vẫn không biết nên đối mặt như thế nào."

 

Minh Tranh vẫn im lặng như trước, chỉ là đem hộp trong túi xách lấy ra từng cái một.

 

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu lên xe, thấy sắc mặt anh căng thẳng.

 

"Em biết rõ vừa rồi tại sao anh lại như vậy, là muốn không cho mẹ có ý nghĩ coi thường mạng sống của mình nữa phải không, nhưng tâm tình của mẹ, em cũng có thể hiểu được, Thành Hữu, nói cho cùng, đây chính là tình thương của mẹ."

 

Ánh mắt Minh Thành Hữu khẽ nhíu lại, gương mặt bị ánh trăng ngoài cửa sổ phản chiếu, tái nhợt khổ sở.

 

"Phó Nhiễm, nhưng có một chút, anh và em cũng không phủ nhận được.

 

Anh hận bà ấy hai mươi mấy năm, xét đến cùng cũng giống như ánh mắt của người ngoài, cho dù bà ấy và cha anh yêu nhau đến cỡ nào, cho dù không biết làm sao, coi như ban đầu Minh gia cùng Lý gia kết thân chỉ vì lý do lợi ích. Nhưng, thân phận người thứ ba của bà ấy, cả đời này cũng không thoát ra được, nhất định phải đeo trên lưng mãi mãi."

 

Ánh mắt của anh xoay qua chỗ khác nhìn về Phó Nhiễm, giơ tay lên vén mấy sợi tóc rũ ở bên gò má ra sau tai.

 

"Lúc ấy anh cho Vưu Ứng Nhụy giấy kết hôn giả, chính là anh sợ ngộ nhỡ không may, cũng không thể để cho em ở địa vị lúng túng."

 

Phó Nhiễm gối mặt lên bả vai Minh Thành Hữu, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực.

 

"Anh không biết làm như thế nào để đối mặt với bà ấy, càng không biết nên ở cùng với bà ấy

 

Minh Thành Hữu tựa cằm trên đỉnh đầu Phó Nhiễm.

 

"Nói cho cùng, vẫn là anh khó có thể tiếp nhận."

 

Thân phận đột nhiên thay đổi, làm cho người ta không kịp ứng phó.

 

Sau khi Minh Thành Hữu trở lại Y Vân thủ phủ, lại bắt đầu sốt cao.

 

Thân thể đã đạt tới biên giới gần như sụp đổ, hệ thống miễn dịch tự nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng, bác sĩ gia đình tới đây sau đó làm các biện pháp cấp cứu, Lý Vận Linh nóng nảy chạy tới chất vấn là chuyện gì xảy ra, biết được Triệu Lan tự sát, Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm mới từ bệnh viện trở về, bà lại im lặng một cách khác thường, cũng không còn trách cứ đối với hó Nhiễm nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Minh Thành Hữu lên cơn sốt rất lợi hại, đêm đó Lý Vận Linh cũng ở lại Y Vân thủ phủ chăm sóc.

 

Phó Nhiễm dùng cồn lau chân tay cho anh, sốt đến nửa đêm thì mệt mỏi cũng không đứng lên nổi, mắt cá chân sưng giống như cái bánh bao, mu bàn chân cũng căng cứng khó chịu cô chống tay vào mép giường đứng dậy, đem khăn lông đặt trên trán Minh Thành Hữu bỏ xuống, giũ nước xong sau đó lại đắp lên.

 

Phó Nhiễm nằm ở mép giường, bây giờ Minh Thành Hữu chỉ có thể là sống ngày nào biết ngày đó.

 

Mãi cho đến rạng sáng, Minh Thành Hữu mới mơ hồ mở mắt ra, thấy Phó Nhiễm ở bên tay, anh giơ bàn tay lên đặt lên đầu cô.

 

"Đã tỉnh rồi hả ?"

 

"Ngủ bên cạnh."

 

Cô sờ sờ trán anh, lúc này mới thở dài một hơi.

 

Minh Thành Hữu xoay người, Phó Nhiễm nằm ở bên cạnh anh, bàn tay anh đưa xuống

 

"Em cứ nghỉ ngơi không tốt như vậy, đứa bé cũng không chịu nổi."

 

Tay phải cô ôm hông anh.

 

"Bây giờ em sẽ nghỉ ngơi thật tốt."

 

Sáng sớm, Phó Nhiễm đã dậy từ lâu, thấy tình hình của Minh Thành Hữu đã được kiểm soát lúc này mới bớt lo lắng.

 

Trên bàn ăn, Lý Vận Linh có chút không tập trung tinh thần loay hoay với bát đũa, nhìn thấy Phó Nhiễm xuống lầu, vội vàng để cho cô ngồi xuống.

 

Tiêu quản gia chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai người xong.

 

" Phó Nhiễm, Thành Hữu thế nào rồi?"

 

"Hết sốt rồi ạ."

 

Lời nói của Lý Vận Linh có chút thử dò xét, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm.

 

"Nghe nói, Triệu Lan tự sát?"

 

Thần sắc Phó Nhiễm có chút ảm đạm.

 

"May mà kịp thời cấp cứu, sau khi Thành Hữu biết rất kích động."

 

Bà cầm chiếc đũa trong tay có chút run rẩy, chỉ sợ Phó Nhiễm nhìn ra khác thường, Lý Vận Linh đặt tay xuống bàn.

 

"Oh, thế nào lại nghĩ quẩn như vậy, lúc mấu chốt còn tạo thêm phiền phức."

 

Một tay kia lại lặng lẽ nắm chặt, bà thừa nhận, lúc ấy bà có ý nghĩ cố ý làm cho Triệu Lan nghĩ tới chuyện kia, lại không nghĩ rằng, bà lại làm cho Triệu Lan có hành động đó thật.

 

Phó Nhiễm ăn sáng xong đi dạo ở bên trong vườn, tâm tình đè nén rất khó chịu, ngẩng đầu nhìn thấy đã có người từ phía cửa đi tới.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com