Phó Nhiễm đứng ở ngoài cửa, nghe thấy giọng nói của anh từ bên trong truyền đến.
Triệu Lan đang khóc, giọng nói cũng rất nhỏ.
"Thành Hữu, nếu như con có việc gì không hay xảy ra, mẹ cũng không muốn sống nữa."
Minh Thành Hữu bỗng đạp chiếc ghế sang bên cạnh, sau tiếng va chạm kịch liệt, cái ghế vọt tới bên kia giường lật nhào xuống mặt đất.
Ngực anh phập phồng kịch liệt, đôi mắt gần như đỏ ngầu.
"Tôi sống hay c.h.ế.t không liên quan gì tới bà, chuyện không liên quan tới bà, càng không cần bà làm cái mà bà gọi là hy sinh đó."
Phó Nhiễm nghe được có cái gì đó không đúng, vội vàng đẩy cửa đi vào, Triệu Lan sốt ruột muốn bò trên giường xuống.
"Thành Hữu, con đừng kích động, ta không nói. . . . . ."
Phó Nhiễm đè lại động tác muốn đứng dậy của Triệu Lan.
"Mẹ, mẹ mau nằm xuống."
Đắp lại chăn cho Triệu Lan xong mới bước
về phía Minh Thành Hữu, nét mặt anh u ám, trong ánh mắt vẻ tăm tối càng sâu thẳm, Phó Nhiễm khoác cánh tay anh.
"Đi thôi."
Triệu Lan khẽ nhếch miệng, Phó Nhiễm dặn bà nghỉ ngơi thật nhiều, lúc này cũng không nói thêm gì nữa, thấy bọn họ sắp rời đi, Triệu Lan lên tiếng gọi Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm."
Minh Thành Hữu ra khỏi phòng bệnh, Phó Nhiễm ngồi vào bên giường Triệu Lan .
"Mẹ, mẹ cần gì phải làm như vậy?"
"Có lẽ mấy đứa cảm thấy không chấp nhận nổi."
Triệu Lan cố gắng chống người lên, chỗ cổ tay đã sớm đau đến c.h.ế.t lặng.
"Nhưng tự ta biết rõ, đối với ta, là cách n bù tốt nhất. Có thể ta không cần ngày ngày nơm nớp lo sợ, Thành Hữu cũng có thể có cơ hội sống một lần nữa."
"Mẹ, có phải là trước đó mẹ đã có ý nghĩ này hay không?"
"Trong thời gian Thành Hữu chờ trái tim thích hợp, ta đã hỏi qua bác sĩ."
Phó Nhiễm thở dài.
"Mẹ, nhưng mà mẹ có nghĩ tới hay không, mặc dù Thành Hữu ngoài miệng không nói gì, nhưng những hành động vừa rồi mẹ cũng nhìn ra, anh ấy đối với mẹ đã ở từ từ quên được, nhưng nếu mẹ thật sự muốn dùng cách này để cho anh ấy một trái tim, cho dù anh ấy có đón nhận, nhưng về sau mỗi lần nhớ tới, mẹ có thể bảo đảm đây không phải là cơn ác mộng, anh ấy sẽ càng khó có thể tiếp nhận sao?"
Triệu Lan che vết thương trên tay.
"Tiểu Nhiễm, lúc ấy ta không nghĩ được nhiều như vậy."
"Cho nên…"
Phó Nhiễm cố làm ra vẻ thoải mái nói.
"Đối với con cùng Thành Hữu mà nói, hiện tại hi vọng lớn nhất cùng vui vẻ chính là những người bên cạnh cũng có thể vui vẻ mà sống, không để cho bọn con lo lắng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô đi ra khỏi phòng bệnh, thấy Minh Thành Hữu ngồi ở trên ghế màu xanh thẫm. Đóng cửa lại, anh nghe thấy tiếng bước chân sau liền đứng lên, cùng Phó Nhiễm rời khỏi đây.
Minh Tranh lái xe đến chỗ La Văn Anh nói, thấy cô đứng ở ngoài xe, rét đến run lẩy bẩy, Minh Tranh đem xe dừng ở ven đường.
Thấy bóng dáng của cô đang đứng dậm chân trong gió rét, Minh Tranh đóng sầm cửa xe xông tới.
"Tại sao lại đứng ở nơi này?"
La Văn Anh chỉ chỉ xe của mình.
"Hỏng rồi."
Minh Tranh dựa người vào ở trước đầu xe.
"Bị hỏng cũng không đến nỗi như vậy chứ, em tiện tay cản lại thì còn có xe taxi, ngồi ở bên trong ghế lái chờ cũng được, em là không bị bệnh đang mong đợi ngã bệnh đúng không?"
Hai tay La Văn Anh giữ chặt gáy, lòng bàn tay đến giờ vẫn còn lạnh như băng.
"Lão đại, anh là Hỏa Nhãn Kim Tinh sao?"
"Đi thôi."
Minh tranh chống lên thân.
La Văn Anh mở cửa xe muốn đi vào.
"Không phải là hỏng rồi sao? Ngồi xe của anh đi."
La Văn Anh lấy túi đựng đồ ăn lên xe cùng Minh Tranh, tay chân cũng đông cứng rồi, vốn cũng không muốn lái xe nữa.
Ngồi vào bên trong ghế lái phụ, cô xoa xoa đôi tay vào nhau.
"Thật là ấm áp."
Minh Tranh phát động động cơ, thừa dịp liếc sang cô, sau khi xe rời khỏi vị trí Minh Tranh đưa tay nắm lấy tay La Văn Anh, kèm theo hơi ấm rõ ràng, La Văn Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc bàn tay người đàn ông cũng thu hồi.
"Tay cũng đông cứng rồi, làm như vậy thấy thú vị sao?"
Cô che giấu lúng túng trong mắt.
"Cái gì? Xe bị hỏng cũng không phải là em cố ý."
"Trong lòng em rõ ràng."
Minh Tranh nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, nhưng mà trên mặt cũng không có tức giận.
"Bà ấy là muốn thành toàn cho con trai của bà ấy. . ."
Nửa câu sau lại nuốt trở về.
La Văn Anh hơi giật mình, cũng từ trong lời nói của Minh Tranh đoán ra tại sao Triệu Lan lại vào bệnh viện, bên trong không gian nhỏ hẹp nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.
Đem xe dừng đến trước cửa bệnh viện, Minh Tranh thấy La Văn Anh chuẩn bị xuống xe.
"Em đi về trước đi, thời gian cũng không còn sớm, lái xe của anh."
La Văn Anh thấy thế, cũng không từ chối, đem túi đồ đưa cho Minh Tranh sau đó liền nhận lấy chìa khóa xe từ trong tay anh.