Hôn Nhân Tra Nữ

Chương 10



- Nhưng ly hôn thế nào, đó lại là chuyện khác. Em muốn ly hôn để lấy tiền cho cô ta, đúng không? Em đã chuẩn bị yêu sách rồi chứ? Bao nhiêu? Chia đôi tài sản? Thêm khoản bồi thường danh dự?

Anh hỏi, giọng đầy mỉa mai.

Carrot Và Tịch Dương

- Tất nhiên! Anh phải bồi thường cho tôi! Thanh xuân của tôi! Hai năm sống với anh! Tôi phải được chia đôi tất cả! Và cả bồi thường tổn thất tinh thần nữa! Ít nhất... ít nhất cũng phải...

Cô ta tính toán nhanh trong đầu, số tiền đủ để trả nợ cho Vân và còn dư ra một khoản.

- ...mười tỷ!

Cô nói, giọng run run nhưng đầy tham lam.

- Mười tỷ?

Tùng bật cười thành tiếng, một tiếng cười khô khốc, chua chát.

- Em nghĩ giá trị của em... à không, giá trị vở kịch của em... đáng từng đó sao?

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Tùng và Linh sững lại nhìn nhau.

- Mẹ anh đến.

Tùng nói, giọng bình thường trở lại như chưa có gì xảy ra, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt lấy Linh.

Mẹ Tùng bước vào, mang theo làn gió tươi mát. Bà là người phụ nữ truyền thống, rất yêu thương con trai. Bà đã nghe Tùng kể về cuộc sống hôn nhân "hạnh phúc" của mình và rất mừng.

- Con trai, con dâu! Mẹ đến thăm đây!

Bà nói, mỉm cười hiền hậu.

Linh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt "người vợ hiền", nở nụ cười ngọt ngào chạy ra đón mẹ chồng.

- Con chào mẹ ạ. Mẹ đến chơi sao không báo trước để con chuẩn bị?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

- Mẹ muốn tạo bất ngờ cho hai đứa.

Bà nhìn Linh, nụ cười hơi tắt đi một chút. "Sao trông con bé hôm nay lại khác thế nào ấy nhỉ?" bà thầm nghĩ.

Trong lúc nói chuyện, mẹ Tùng để ý thấy Linh không còn quan tâm chăm sóc Tùng chu đáo như trước. Bà hỏi han Tùng bị ốm hay mệt không, Linh chỉ đáp hời hợt: "Anh ấy khỏe như voi ấy mẹ ạ." Bà nhìn quanh căn hộ, thấy nhiều đồ đắt tiền mới mua, nhưng không khí gia đình ấm cúng thì dường như thiếu vắng.

- Linh này, dạo này con có vẻ bận rộn nhỉ? Nhìn con Tùng gầy đi rồi. Con nhớ nấu thêm món bổ dưỡng cho chồng nhé.

Mẹ Tùng nhẹ nhàng nhắc nhở.

Linh nghe vậy, hơi nhíu mày. "Bà già này rắc rối thật."

- Con bận công việc mà mẹ. Với lại, anh ấy có người giúp việc lo rồi. Con cũng phải có sự nghiệp riêng của mình chứ mẹ.

Linh đáp, giọng hơi bất mãn.

- Sự nghiệp thì tốt, nhưng gia đình vẫn là quan trọng nhất con ạ. Con là phụ nữ, phải vun vén cho tổ ấm.

Mẹ Tùng nói, giọng có chút nghiêm nghị.

- Mẹ ơi, giờ khác rồi. Phụ nữ hiện đại không thể cứ quanh quẩn xó bếp được. Anh ấy cũng phải thông cảm cho con chứ. Với lại, mẹ... mẹ đừng can thiệp sâu quá vào chuyện của vợ chồng con nhé.

Linh nói thẳng, thái độ có phần hỗn láo, khiến mẹ Tùng sững sờ.

Tùng đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng dâng lên sự phẫn nộ tột độ. Cô ta dám nói năng như thế với mẹ anh sao? Người mẹ đã tần tảo nuôi anh khôn lớn. "Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho hành động này, Linh ạ," anh thầm nghiến răng.

Anh bước tới, đặt tay lên vai mẹ.

- Mẹ ơi, mẹ cứ ngồi chơi đi ạ. Con và Linh sẽ nói chuyện với nhau. Linh, em ra đây với anh một lát.

Tùng nói, giọng bình tĩnh nhưng đầy uy quyền, khiến Linh hơi chùn lại. Cô biết mình đã đi quá giới hạn, nhưng cái tôi và sự nóng vội khiến cô không kiềm chế được.

Linh miễn cưỡng đi theo Tùng ra ban công.

- Em dám nói chuyện với mẹ anh như thế sao?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com