Hôn Nhân Tra Nữ

Chương 1



1

Ánh nến lung linh hắt lên bộ đồ vest màu đen của Tùng. Anh cẩn thận đặt đĩa bò bít tết vừa làm xong lên bàn ăn. Căn penthouse sang trọng được trang hoàng lộng lẫy, những cánh hồng đỏ thắm trải dài từ cửa vào bàn ăn. Bữa tối kỷ niệm một năm ngày cưới. Anh mỉm cười, trong lòng tràn ngập hạnh phúc. Vợ anh, Linh, người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng nhất thế giới, là tất cả những gì anh từng mơ ước. Anh đã tự tay chuẩn bị mọi thứ, từng chi tiết nhỏ đều chứa đựng tình yêu và sự trân trọng anh dành cho cô.

Kim đồng hồ nhích dần. Chín giờ tối. Cô ấy nói sẽ về sớm mà? Tùng nhìn điện thoại, định gọi, nhưng rồi lại thôi. Chắc cô ấy bận việc gì đó, anh tự nhủ. Cô ấy làm bên thiết kế, công việc bận rộn cũng là bình thường.

Tiếng chuông cửa vang lên. Tùng vội vàng chạy ra mở cửa. Linh đứng đó, mái tóc xõa nhẹ, đôi mắt hơi mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy anh.

- Em về rồi đây!

Carrot Và Tịch Dương

- Em yêu, anh đợi em. Mệt không em?

Tùng ôm lấy cô, hít hà mùi hương quen thuộc.

- Em hơi mệt chút. Hôm nay ở công ty có chút việc.

Cô tựa vào vai anh.

- Vất vả cho em quá. Vào đi, anh chuẩn bị hết rồi.

Linh nhìn bàn ăn đầy nến và hoa, đôi mắt cô long lanh.

- Ôi, Tùng! Anh thật là... Cảm ơn anh nhiều lắm. Em yêu anh!

Cô nhón chân hôn nhẹ lên má anh. Tùng cảm thấy tim mình tan chảy. Đây là hạnh phúc, anh nghĩ. Hạnh phúc mà anh đã cố gắng rất nhiều để có được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

- Anh yêu em hơn cả thế giới này.

Tùng nắm tay Linh, dẫn cô vào bàn ăn. Cô nói vài lời ngọt ngào nữa về sự chu đáo của anh, về việc cô may mắn thế nào khi có anh. Mỗi lời nói đều như rót mật vào tai Tùng, xoa dịu mọi mệt mỏi trong anh.

- Anh đi lấy rượu vang nhé? Em vào phòng tắm nghỉ chút đi.

- Vâng, em vào đây.

Linh đứng dậy, bước về phía phòng ngủ. Khi cô vừa khuất sau cánh cửa, điện thoại cô đặt trên bàn rung lên bần bật. Tên hiển thị là "Vân Nguyễn". Tùng liếc mắt nhìn. Ai vậy nhỉ? Bạn bè của Linh anh đều biết cả mà?

Điện thoại vẫn không ngừng rung, kèm theo đó là những tin nhắn liên tiếp hiện lên màn hình khóa.

[Vân Nguyễn]: Em ơi, chủ nợ đòi ráo riết quá, họ dọa chém.

[Vân Nguyễn]: Bao giờ tiền đến hả em? Em không quên lời hứa chứ?

[Vân Nguyễn]: Anh ta (ý nói Tùng?) có chịu chi không?

Tùng sững người. Chủ nợ? Dọa chém? Tiền? Lời hứa gì? Một cảm giác bất an lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh. Linh chưa bao giờ nhắc đến chuyện nợ nần của bạn bè, càng không có bạn bè nào đáng sợ đến mức bị dọa chém. Và cái cách xưng hô "Em ơi", "Anh ta"?

Tim Tùng đập nhanh hơn. Một thôi thúc khó cưỡng khiến anh vươn tay tới chiếc điện thoại. Anh biết làm vậy là sai, là xâm phạm quyền riêng tư, nhưng những dòng tin nhắn kia quá đáng ngờ. May mắn thay, Linh không đặt mật khẩu cho điện thoại của mình.

Anh mở khóa, vào mục tin nhắn. Cuộc trò chuyện giữa Linh và "Vân Nguyễn" hiện ra. Tùng bắt đầu đọc, từng dòng chữ như những nhát d.a.o sắc bén cứa thẳng vào trái tim anh.

[Linh]: Em đang cố đây. Vừa kết hôn được một năm, chưa vội được. Phải làm từ từ thôi.

[Vân Nguyễn]: Nhưng họ không chờ! Em bảo anh ta mua nhà mới, mua xe sang đi. Kiếm cớ gì mà moi cho nhanh.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com