Nhã Đình ngẩng mặt lên nhìn bà ta mỉm cười, nhưng không hiểu sao bà ta lại cảm thấy lạnh lẽo, dường như đại tiểu thư đã thay đổi không còn như lúc trước nữa.
Nàng từng bước từng bước tiến đến gần mỉm cười nói :
"Lý ma ma đúng không ?, chỉ là một con chó trung thành mà dám lên mặt với đại tiểu thư ta đây cũng coi như là có can đảm ".
Lý ma ma bị sỉ nhục vô cùng tức giận, bà ta vốn đi theo lão phu nhân địa vị và quyền lực vô cùng lớn ngay cả Mai di nương cùng phu nhân phải nể mặt bà mấy phần vậy mà, bà ta mặt đỏ tức giận trả lời :
"Đại tiểu thư nên dùng từ đúng một chút, dù sao lão nô cũng là người đi theo lão phu nhân, người như vậy không phải là không coi lão phu nhân ra gì đấy chứ, thường ngày người hống hách ngang ngạnh thì thôi đi, người nên nhớ đây là viện của lão phu nhân đó ạ !".
Nhã Đình bật cười lớn khiến cho mọi người ở đây đều không biết nàng phá điên cái gì.
Giang Uyển Hoa thì mong nàng phát điên càng nhiều càng tốt, càng náo loạn thì nàng càng bị phạt lâu hơn.
Nhã Đình vỗ tay nói :
"Hay cho một lão nô trung thành, ngươi một tiếng gọi ta là đại tiểu thư nhưng trong lòng ngươi đâu có xem đại tiểu thư ta vào mắt.
Nếu ngươi đã nói bổn tiểu thư ta đây hống hách ngang ngược vậy không phải cho ngươi thử đầu tiên hay sao.
Người đâu Lý ma ma bất kính với chủ tử lôi ra ngoài đánh hai mươi gậy cho ta ".
Mọi người ở đây đều bị lời nói của nàng dọa sợ, Lão phu nhân thấy vậy liền đập tay vào bàn nói :
"Ta xem ai dám mang người của ta đi, đại nha đầu ngươi quá phận rồi đó ".
Nhã Đình quay sang Hoa Diệp Nương ánh mắt ấm ức nói :
"Mẫu thân không phải Giang phủ do mẫu thân làm chủ hay sao, ngay cả một lão nô bất kính mà nữ nhi cũng không thể làm gì được ".
Hoa Diệp Nương thương yêu nhất là nữ nhi bảo bối, ngày thường lão phu nhân đàn áp bà thì thôi đi nay lại để người của mình bắt nạt nữ nhi bà không nhịn được lạnh lùng nói :
"Ngươi đâu làm theo đại tiểu thư đưa Lý ma ma ra ngoài phạt roi ".
Đương nhiên lời nói của đương gia chủ mẫu có hiệu lực, rất nhanh hai nô tài liền đi vào mang Lý ma ma lôi ra, lão phu nhân chỉ có thể tức giận chỉ tay mà không thể thốt lên lời.
Mai di nương cùng Giang Uyển Hoa đắc ý mỉm cười để mặc cho hai mẫu tử nàng làm loạn sau mới có chuyện hay để xem.
Lý ma ma bị lôi ra ngoài đánh, Nhã Đình liền bắc ghế cùng mẫu thân xem kịch vui, nàng biết mà mẫu thân xuất thân từ phủ Thượng Thư là đích nữ làm gì có chuyện yếu mềm.
Bao nhiêu năm nay phủ Trấn Bắc Hầu dưới tay mẫu thân vô cùng quy củ, chẳng qua mẫu thân quá yêu phụ thân nên mới nhẫn nhịn trưởng bối mà thôi, để cho bà ta hiếp đáp hết ngày này qua ngày khác.
Nếu không có của hồi môn và tài kinh doanh của mẫu thân thì làm sao Giang phủ lại cường thịnh ăn sung mặc sướng như ngày hôm nay.
Dựa vào chút bổng lộc quan nhất phẩm của phụ thân thì lũ người đó chỉ có chết đói, đã ăn uống trên công sức và tâm huyết của mẫu thân lại còn bắt nạt bà, thật là quỷ hút máu.
Tiếng gào khóc bên ngoài, tiếng than vãn bên trong khiến cho cả viện rối tung lên.
Vừa đúng lúc này thì tiếng nói lạnh lùng của Giang Lục Nam :
"Chuyện gì thế này, sao lại ầm ỹ như thế ?".
Ánh mắt lão phu nhân lóe lên, nhi tử của bà ta đã về vậy lần này hai mẫu tử kia chết chắc.
Vừa thấy bóng dáng của nhi tử bước vào bà ta khóc ngất lên dáng vẻ thê thảm vô cùng nói :
"Nhi tử, nhi tử con đã về con xem thê tử cùng đại nữ nhi của con mang người đến ức hiếp bà già như ta đây này, có còn luân lý không cơ chứ ?, con phải làm chủ cho ta, Lý ma ma đi theo hầu hạ bao nay hai mẫu tử nó muốn đánh là đánh, như thế có khác nào đánh vào mặt mũi của ta hay không chứ ?".
Giang Lục Nam có chút đau đầu, chuyện này sai lại lôi cả thê tử và Đình nhi vậy .
Nhã Đình mỉm cười, đừng tưởng mỗi mình bà ta biết cáo trạng, nàng cũng biết, trà xanh già, trà xanh trẻ nhìn nàng đây.
Nhã Đình bộ dạng yếu ớt, nước mắt lưng tròng đi lên nhẹ nói :
"Phụ thân, đệ đê hai người phải làm chủ cho mẫu tử con, nhị muội đẩy nữ nhi ngã đập đầu xuống đất suýt chút nữa hủy đi dung nhan chính phụ thân là người phạt hai mẫu tử họ.
Không biết họ đã nói gì với lão tổ mẫu, tổ mẫu không tra xét kĩ mọi chuyện liền gọi mẫu thân đến hỏi tội, bắt người phạt quỳ trước bao nhiêu hạ nhân, người xem vứt mặt mũi chủ mẫu ở đâu, nếu ngoại tổ mẫu mà biết không biết sẽ tức giận như thế nào chứ ".
Nàng nói xong thì khóc to lên, còn Hoa Diệp Nương thì dường như cũng uất ức, tủi hờn nước mắt cũng tuôn rơi .
Nhã Đình thấy vậy trong lòng thì mỉm cười, lần này không chơi chết lão thái bà này nàng không phải là Giang Nhã Đình.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***