Mai di nương sợ hãi vội nhanh chóng đỡ nữ nhi của mình lên, trong lòng không hiểu tại sao nàng lại hành động như vậy.
Không phải thường ngày Giang Nhã Đình đều tin tưởng và thân thiết với nữ nhi bà ta hay sao, tại sao hôm nay lại như thế này.
Hoa Diệp Nương thấy vậy thì cảm thấy vui lắm, thường ngày bà khuyên nữ nhi ít thân thiết với ả tiện nhân Giang Uyển Hoa kia đi nhưng nữ nhi của bà đều gạt ngang không quan tâm.
Bà là người sống lâu đời nên chỉ nhìn qua là biết hai mẫu tử ả ta có mưu đồ gì với nữ nhi, cũng may lần này e rằng nữ nhi đã biết được bộ mặt thật của tiểu tiện nhân đó.
Giang Uyển Hoa giọng thảm thương nói ;
"Đại tỷ, tỷ biết lần này là muội không đúng, nhưng muội thật sự quan tâm đến tỷ mới nói đến tin đồn có liên quan đến tứ hoàng tử mà thôi, nếu muội không phải xin tỷ tha thứ ".
Nhã Đình bật cười nói :
"Tiện nhân, ngươi đừng đánh trống lảng nữa, ngươi tưởng ngươi đứng đằng sau đẩy ta ngã xuống thì ta sẽ không biết là ngươi làm hay sao, nên nhớ nơi ta đứng là hồ, bóng của in in rõ khi đẩy ta, ngươi tưởng ta ngớ ngẩn hay sao ?".
Hoa Diệp Nương ngỡ ngàng quay sang hỏi :
"Có thật là nó đẩy con ngã hay không ?".
Nhã Đình liền gật đầu kiểm chứng, còn Mai di nương cùng Giang Uyển Hoa thì sợ hãi.
Mai di nương nước mắt lưng tròng vội quỳ xuống nói :
"Lão gia, phu nhân chắc chắn có hiểu lầm gì ở đây, Hoa nhi kính trọng đại tiểu thư như vậy chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu ".
Nhã Đình liền mỉm cười từ từ tiến đến nói :
"Hiểu lầm ngươi nghĩ bản tiểu thư sẽ vu oan giá họa cho một người gian xảo như ả ta sao, ta ghét nhất loại người gian xảo như vậy, trên miệng thì lúc nào cũng nịnh nọt ta , sau lưng thì tìm cách mưu hại ta ".
Nàng quay sang phụ thân ánh mắt thảm thương nói :
"Phụ thân người hãy làm chủ cho nữ nhi, đại phu nói rồi cũng may vết thương trên đầu tuy để lại sẹo nhưng tóc che đi sẽ không nhìn thấy, nếu xuống dưới một chút nữa nữ nhi thật sự đã bị hủy dung rồi.
Lần này nhị muội thật sự quá đáng, mục đích của muội ấy là gì chứ ?".
Giang Uyển Hoa lúc này đã thật sự sợ hãi, nếu phụ thân nghĩ nàng ta tâm cơ thì thật sự nguy hiểm, nàng ta liền nói :
"Đại tỷ, thật sự muội không có làm mà, tỷ phải tin muội chứ, hay là tỷ nhìn nhầm, có người cố ý chia rẽ tình cảm giữa ta va tỷ nên vu oan cho ta".
Giang Nhã Đình thầm nói :
"Ngu ngốc , muốn lấy đồng cảm của phụ thân a, mơ đi, trà xanh nàng cũng làm được ".
Nước mắt nàng tuôn rơi, ôm cánh tay của phụ thân nhẹ nói :
"Muội nói nữ tử coi trọng nhất là gì, hay muội nghĩ là ta lập kế ra hại muội, ngày hôm đó chỉ có ta và muội ở đó, ngay cả đại nha hoàn của ta cũng không có mặt, bởi vì muội nói chuyện này liên quan đến hôn phu của ta nên không để nhiều người biết đến, vậy người muội muốn ám chỉ là ai.
Cả Trấn Bắc Hầu này đều biết ta đối xử với muội ra sao, nhiều lần trước mặt mẫu thân bênh vực cho muội, vậy mà muội lấy oán báo ân, ta thật nhìn nhầm muội ".
Giang Uyển Hoa ngẩn ngơ, đây là đại tỷ ngu ngốc mà ả ta biết hay sao, tại sao từng câu nói lại sát thương đến như thế, ả ta quay sang nói :
"Phụ thân, nữ nhi không có ".
Lúc này Giang Lục Nam đã vô cùng tức giận, lại nhìn sắc mặt tái mét của phu nhân ông liền quay sang nói :
"Người đâu nhị tiểu thư có ý hại đại tiểu thư bắt lại giam giữ quỳ ở từ đường chép gia pháp mười ngày không được ra ngoài, sau tạm giam một tháng để tăn đe, nếu tái phạm đuổi về thôn trang.
Mai di nương là mẫu thân mà dậy con không nghiêm phạt cấm túc trong phòng một tháng ".
Hai ả nghe thấy vậy thì vội ngồi sụp xuống không dám kêu la lấy một câu, ai cũng biết Trấn Bắc Hầu một khi đã quyết thì không cần xin xỏ tội tăng gấp đôi.
Giang Uyển Hoa bị lôi đi, ánh mắt ả ta nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trấn Bắc Hầu liền quay sang dáng vẻ nịnh nọt :
"Phu nhân, nữ nhi ta làm như vậy đã ổn thỏa chưa ? ta đã trút giận cho hai người rồi ".
Hoa Diệp Nương ánh mắt buồn bã nhìn về phía xa, Nhã Đình thấy tình hình như vậy thì mỉm cười nói :
"Mẫu thân, phụ thân đã thay nữ nhi xả giận người đừng tức giận nữa ảnh hưởng đến thân thể ".
Hoa Diệp Nương liền gật đầu, nhưng trong thâm tâm bà còn phiền muộn nói :
"Lão phu nhân sắp trở về rồi, Mai di nương là chất nữ của bà ta chắc chắn sẽ không giam giữ lâu đâu, thiệt thòi cho con rồi, là mẫu thân không bảo vệ được con ".
Giang Lục Nam thấy vậy liền nói :
"Ai giám chứ, lần này mẫu tử họ sai phạm ta cảnh cáo có gì sai, cho dù mẫu thân có về cũng không tay đổi được quyết định của ta ".
Hoa Diệp Nương quay sang nhìn ông rồi nói :
"Lão gia hãy nhớ lấy lời nói này ".
Hai người thấy sắc trời cũng muộn liền trở về cho nữ nhi nghỉ ngơi.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***