Hoàng Hậu Là Của Trẫm

Chương 2: Trà xanh chính hiệu.



Bây giờ trước mắt nàng phải thay đổi bản thân, nếu kết cục đã như vậy nàng phải thay đổi nam chính để hắn không trở nên hắc hóa nữa.

Mối hôn sự này của nàng là từ nhỏ đã được ban hôn cho nên không thể xóa bỏ được, nếu không xóa bỏ thì cần đi tiếp, nàng không tin với trí thông minh của người trưởng thành như nàng không hạ gục được tứ hoàng tử hắc hóa kia.

Phải biết nàng từng là nữ cường nhân, một mình giải quyết biết bao hợp đồng khó nhằn, một nam nhân mà thôi không cần sợ hãi.

Đời trước nàng đã vì trả nợ ân tình của Giang gia mà sống quá khổ rồi, bây giờ nàng cần tận hưởng trước mắt, trở thành nữ cường nhân tại cổ đại này.

Cũng may bây giờ nàng mới chỉ có mười ba tuổi, thời gian còn dài nàng sẽ từ từ lên từng bước kế hoạch.

Nàng mỉm cười, trà xanh hay sao dám hại nàng, đợi nàng bình phục thì Giang Uyển Hoa kia cứ chờ đấy, chỉ là con của một tiện thiếp dám trèo lên nàng thượng vị hay sao.

Vết thương trên đầu khá đau, lại thêm cơ thể nhỏ bé của nàng nên rất nhanh Nhã Đình lại ngủ thiếp đi mất.

Đến khi ngủ dậy thì trời cũng đã chiều muộn, nha đầu Nguyệt Vân thấy chủ tử thức dậy liền vui vẻ nói :

"Đại tiểu thư lão gia và phu nhân cho người đến hỏi thăm tình hình sức khỏe của người mấy lần rồi, để nô tỳ đi thông báo cho hai người họ đỡ lo."

Nhã Đình liền nhẹ gật đầu, trong truyện phụ thân và mẫu thân của nguyên chủ vô cùng yêu thương nữ nhi là nàng.

Phủ Trấn Bắc hầu quyền lực vô biên, phụ thân nàng là quan nhất phẩm trên triều nên được người người kính sợ, có thể nói nàng so với công chúa thân phận cao quý không hơn không kém.

Chỉ một lát đã có tiếng bước chân đi vào, người đến không ai khác chính là phụ thân và mẫu thân của nguyên chủ trước đây.

Nàng còn đang ngỡ ngàng thì đã được Hoa Diệp Nương ôm vào lòng, bà nước mắt lưng tròng nói :

"Nữ nhi của ta con còn đau không? , tại sao đang yên đang lành lại ngã đập đầu như vậy chứ ?".

Giang Lục Nam cũng nhẹ đi lên ánh mắt quan tâm nói :

"Lần này cũng may con không việc gì nếu không nương của con không sống nổi mất ".

Vừa đúng lúc Nguyệt Lan đi vào bẩm báo :

"Khởi bẩm lão gia, khởi bẩm phu nhân có Mai di nương và nhị tiểu thư cầu kiến ".

Nhã Đình mỉm cười, tiểu tiện nhân lớn và tiểu tiện nhân nhỏ đã đến rồi sao, hai nữ nhân này là người mà nàng khi đọc tiểu thuyết cảm thấy ghê tớm nhất, lúc nào cũng bộ dáng sướt mướt yếu đuối khiến cho nam nhân thương tiếc, giả tạo vô cùng.

Hoa Diệp Nương vẻ mặt chán ghét nói :

"Hai người bọn họ đến đây làm gì, thật ruồi bọ đáng ghét ".

Nhã Đình có chút buồn cười, vị mẫu thân của nàng cũng thật thẳng thắn đi, yêu ghét rõ ràng, người như vậy nàng thật thích.

Trong truyện Mai di nương kia tìm mọi cách hãm hại để thượng vị nhưng đều thua trong tay mẫu thân, bà tính ra cũng là một người thông minh, một chủ mẫu tài giỏi.

Chỉ tiếc duy cho mỗi chuyện liên quan đến nguyên chủ là thất bại, có lẽ vì quá yêu thương nguyên chủ cho nên mới tạo nên sai lầm đáng tiếc sau này.

Nàng quay sang nhìn phụ thân nàng khép nép thì thật sự không nhịn nổi nữa bật cười khiến cho phụ thân quay sang lườm nàng nói :

" Nữ nhi con coi thương thế của con đi ".

Nàng mỉm cười, thật ra phụ thân nàng cũng là một người trong tình cảm khá là ngốc nghếch nhiều lần vì tiểu tam kia mà làm tổn thương mẫu thân, cũng may tình cảm ông dành cho bà là thật nên mới được mẫu thân nhiều lần tha thứ.

Người đời đều nói Trấn Bắc Hầu uy dũng tài giỏi nhưng đâu biết thật ra là người vô cùng tôn trọng và yêu thương thê tử kết tóc.

Hoa di nương dẫn Giang Uyển Hoa bước vào, dáng vẻ khúm núm sợ hãi nhìn thật đáng thương.

Vừa vào đến nơi bà ta cùng nữ nhi đã quỳ xuống giọng yếu đuối nói :

"Lão gia, phu nhân, đại tiểu thư thiếp thân mang nghịch nữ đến mong hai người giơ cao đánh khẽ, là nghịch nữ không bảo vệ được đại tiểu thư xin hai người lượng thứ ".

Hoa Diệp Nương ánh mắt nheo lại dáng vẻ chán ghét, Giang Uyển Hoa thấy vậy vội lê gối đến nhẹ giọng nói :

"Đại tỷ, là muội muội không tốt lúc đó muội đứng đằng sau hòn giả sơn nên không nhìn thấy tỷ bị ngã, lúc đó thật sự muội cũng không muốn kích động tỷ, tỷ tha thứ cho muội lần này ".

Hoa Diệp Nương ánh mắt chăm chú nhìn Giang Uyển Hoa lạnh lùng nói :

"Ngươi nghĩ là ngươi thoát được tội hay sao?, đừng nghĩ ta không biết mưu mô của ngươi, còn nhỏ mà tâm đã bất chính không khác gì mẫu thân của ngươi cả ".

Giang Uyển Hoa giả bộ sợ hãi nói :

"Phu nhân, nữ nhi không có ý đó, phụ thân xin người tin tưởng nữ nhi ".

Lúc nàu đây Nhã Đình bật cười, đối với loại trà xanh như thế này nàng đây có nhiều thủ đoạn.

Nàng từ từ đứng lên tiến về phía Giang Uyển Hoa kéo nàng ta đứng dậy rồi rất nhanh tát nàng ta một cái khiến nàng ta ngã lăn ra đất.

Cái tát này của nàng dùng toàn bộ sức lực cho nên Giang Uyển Hoa khóe môi muốn bật máu.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com