Hoàng Hậu Là Của Trẫm

Chương 19: Chân tình.



Có vẻ như chất độc ngấm quá sâu cho nên sắc mặt Y vô cùng nhợt nhạt, Lưu Diệp Thần được đưa đến một trang viên, có vẻ như là tài sản riêng của Y bên ngoài.

Rất nhanh đại phu đã đến, Nhã Đình ngước nhìn thấy người này có vẻ khá trẻ nhưng lại được sự tín nhiệm của ám vệ.

Nhã Đình quan sát, nếu nàng nhớ không nhầm trong truyện thì người này có lẽ là Hoa Vô Khuyết thần y nổi danh của Lưu quốc.

Y vừa bước vào chỉ nhìn nàng rồi không nói gì liền bắt tay vào giải độc, vết thương khá sâu đã ngấm vào bên trong nên phải nhanh chóng rút mũi tên ra và khoét chỗ thịt bị hoại tử.

Hoa Vô Khuyết không bảo nàng ra ngoài mà trực tiếp làm ngay, Y cứ tưởng rằng một nữ nhi yếu đuối như nàng sẽ vô cùng sợ hãi, nhưng làm hắn thất vọng rồi nàng lại vô cùng chăm chú quan sát không rời mắt khiến cho Hoa thần y một phen phải rửa mắt nhìn, chuyên chú vào việc của mình.

Lưu Diệp Thần thật sự là một nam nhân kiên định, vết thương bị khoét sâu như thế mà Y không một chút kêu la, lúc này Y đã bị đau mà thức dậy, trên trán lúc này đã đổ mồ hôi.

Nhã Đình không đứng im để xem nữa, nàng nhanh chóng ngồi xuống cầm lấy tay Y nhẹ nhàng nói :

"Huynh cố chịu một chút, sắp xong rồi sẽ không đau nữa đâu ".

Hành động nàu khiến cho ám vệ cùng Hoa thần y có chút giật mình, nhưng điều bọn họ giật mình hơn nữa là chủ nhân của bọn họ lại không hất tay nàng ra mà chỉ mỉm cười nhẹ.

Tuy biết người này tương lai là chủ mẫu của bọn họ nhưng bọn họ không hề nghĩ rằng chủ nhân coi trọng nàng ấy, trước giờ bọn họ chưa thấy chủ nhân cho ai sắc mặt tốt bao giờ cả, nhất là nữ nhân.

Nhã Đình thấy Hoa thần y dừng tay thì quay sang nói :

"Ngươi nhanh lên không thấy huynh ấy đau đến thế rồi sao ?".

Hoa thần y bị quát mà không nói lời nào vội nhanh tay chú tâm vào băng bó.

Một lúc sau vết thương đã ổn định Hoa thần y lui xuống bốc thuốc, chỉ một lát sau ám vệ đã đưa thuốc lên.

Nhã Đình vô cùng tự nhiên cầm lấy bát thuốc rồi tự tân đút cho Lưu Diệp Thần.

Ngày hôm nay phải nói là ám vệ đã thấy quá nhiều thứ vượt quy tắc và tiền lệ của chủ tử rồi cho nên không còn ngạc nhiên nữa.

Nhã Đình rất nhẹ nhàng đút thuốc cho Y chỉ sợ Y bị chạm đến vết thương.

Rất nhanh bát thuốc đã cạn đáy, nhìn sắc trời không còn sớm nữa Nhã Đình liền nhẹ nhàng nói :

"Huynh nghỉ ngơi đi ta phải trở về rồi, nhớ chăm sóc sức khỏe, ngày mai ta lại đến thăm huynh ".

Lưu Diệp Thần cổ họng đã khô phát ra tiếng rất khó khăn nên chỉ nhẹ gật đầu.

Nhã Đình thấy như vậy là đã đủ rồi, từ ánh mắt lạnh lùng ban đầu, đến những lần gặp sau không nặng không nhẹ và đến bây giờ đã có thể mỉm cười là tốt lắm rồi.

Nàng cần dùng tình cảm của mình từng bước, từng bước giúp cho nam chủ không hắc hóa, mà nếu có hắc hóa nàng cũng là ngoại lệ của Y.

Nhã Đình vừa về đến phủ thì đã gặp mẫu thân và phụ thân chuẩn bị ra ngoài, nàng liền ngạc nhiên hỏi :

"Phụ mẫu hai người chuẩn bị đi đâu sao ?".

Lúc này Hoa Diệp Nương mới đi lên đánh vào tay nàng rồi nói :

"Còn không phải là đi tìm nha đầu con hay sao ?, nói đi là đi không thèm nghe mẫu thân nói một lời, dù sao con cũng là nữ nhi làm sao lại chủ động như vậy chứ ?"

Nàng liền đưa mắt cầu cứu phụ thân nhưng ông lắc đầu nói :

"Chuyện này mẫu thân con nói đúng, làm gì có nữ nhi nào như con, cứu được người ta thì thôi đi lại con tận tay đưa hắn về nhà, nếu tin tức truyền đi không phải thanh danh con sẽ bị ảnh hưởng sao ?".

Nhã Đình mỉm cười trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng biết phụ mẫu lo lắng cho nàng nên mới vậy.

Nàng liền ôm tay mẫu thân rồi nói :

"Mẫu thân vào phủ đã rồi nói, chuyện này nữ nhi biết là không đúng nhưng dù sao chàng ấy cũng là vị hôn phu của nữ nhi ".

Hoa Diệp Nương liền gật đầu cùng nàng đi vào bên trong, bà thật sự quá sốt ruột thấy muộn rồi mà nữ nhi còn chưa về cho nên mới lo lắng như vậy.

Vào bên trong nàng mới từ từ giải thích :

"Phụ thân con nghĩ người ra tay ác độc như này chắc chắn là một trong mấy vị hoàng tử.

Con đã cứu người từ tay bọn chúng chắc chắn bọn chúng sẽ cho người đi theo, mà phụ thân xem lúc đó Y chỉ có hai thị vệ bên cạnh, nếu con không đưa Y về bọn chúng lại ám toán nữa thì sao.

Người cũng biết tứ hoàng tử là vị hôn phu của nữ nhi, nếu Y vì chuyện này mà mất mạng không phải lời đồn nữ nhi khắc phu sẽ đồn lên sao, nếu như thế chẳng bằng nữ nhi bảo vệ tính mạng cho chàng trước, sau này chàng sẽ vì ân tình này mà đối đãi với nữ nhi tốt hơn ".

Lúc này Giang Lục Nam mới hiểu dụng ý của nữ nhi cũng không trách nàng nữa, duy chỉ có mẫu thân vẫn còn hoảng sợ không yên.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com