Nói xong Nhã Đình liền đi thẳng không thèm nói chuyện với ả ta nữa, nghĩ đến những gì mà ả ta cùng mẫu thân nàng ta gây ra cho nguyên chủ và mẫu thân nàng thực sự không thể tha thứ nổi.
Con người đã có mưu mô và lòng tham thì dù mình có nhân nhượng biết điều đến đâu bọn họ cũng cảm thấy là không đủ.
Xe ngựa rất nhanh về đến phủ, Nhã Đình nghĩ đến bộ dáng ngỡ ngàng của tứ hoàng tử nàng có chút bật cười, nam chủ tuy đã hắc hóa nhưng sâu trong tâm khảm vẫn có sự dẫy dụa, nàng sẽ từng bước, từng bước một chinh phục Y.
Cứ thế thời gian trôi đi chẳng mấy chốc mà Nhã Đình đã xuyên đến đây được gần một năm rồi, thời gian này nàng vẫn thỉnh thoảng vào cung để có cơ hội gặp gỡ vị hôn phu của mình.
Tuy không phải lần nào cũng gặp được nhưng mỗi lần gặp ấn tượng đều vô cùng tốt, Lưu Diệp Thần đã có cái nhìn khác về nàng sau nhiều lần gặp, mỗi lần gặp lại thấy một dáng vẻ khác của nàng khiến cho Y vô cùng tò mò.
Nàng và hai vị công chúa kia chính thức kết thù từ ngày đó, cứ mỗi lần dự yến tiệc là lại có sự chanh chấp xảy ra, nàng cùng tam công chúa một phe, hai nàng ấy một phe.
Tuy hai người đấy là đại công chúa và nhị công chúa nhưng so với thân phận đích nữ của tam công chúa thì có thua thiệt hơn rất nhiều cho nên lần nào tranh đấu hai nàng ấy cũng thất bại .
Lại thêm chuyện lần trước nhị công chúa đặt điều nói xấu nàng trên yến tiệc, mẫu thân kể lại cho phụ thân, phụ thân không nói một lời yết kiến hoàng thượng kể khổ, khiến cho hoàng thượng tức giận đã trách mắng nàng ta.
Vì thế cho nên bây giờ Nhã Đình có công khai đối chiến hai nàng ấy cũng không dám làm quá sợ lại bị trách phạt.
Hôm nay mẫu thân có dự định đi chùa cầu bình an, sang năm nay đệ đệ sẽ chính thức bước vào thi cử, là bậc phụ mẫu tuy biết ước mơ của đệ đệ nhưng bọn họ vẫn muốn trước khi hoàn thành ước mơ thì cần có một chút tiền đồ.
Giang Nhã Thanh từ sau khi được nàng đả thông cũng kiên quyết trong học hành hơn, vì cậu biết tỷ tỷ nói đúng là quan võ cũng phải có tri thức không phải là mãng phu để bọn chúng lấy đó làm cái cớ để nhục mạ mình.
Sáng sớm Nhã Đình đã cùng mẫu thân lên đường, thời gian này tình cảm của phụ mẫu vô cùng tốt, sau lần nàng dọa hòa ly kia phụ thân có lập trường hẳn không dây dưa như trước nữa.
Hàng ngày vẫn đến thỉnh an lão phu nhân nhưng nếu có mặt Mai di nương thì liền nhanh chóng trở về, sau nhiều lần như vậy lão phu nhân đã cảm thấy sợ hãi, sợ rằng nhi tử sẽ không quan tâm để ý đến mình nữa cho nên đã dần buông xuôi mọi chuyện.
Mẫu thân nàng thì sau lần đó cũng ít lui tới hơn hẳn, nếu có tới chỉ là thỉnh an qua loa rồi lui xuống, tuy nhiên đồ dùng và nhu yếu phẩm của viện lão phu nhân vẫn như trước không thay đổi gì nhiều.
Qua gần một năm nay chịu rèn thể lực lại thêm sự giúp đỡ và chỉ dạy của phụ thân Nhã Đình đã có thể một mình đối phó với rất nhiều người rồi.
Ban đầu Giang Lục Nam không muốn dạy nàng võ công vì nghĩ là nữ nhi chỉ cần nữ công gia chánh là chu toàn rồi.
Nhưng Nhã Đình một mực không chịu cứ mè nheo một hai muốn học, cuối cùng Trấn Bắc Hầu uy võ phải là thầy dạy học cho nữ nhi.
Bởi vì chùa cách phủ khá xa, muốn đi về trong ngày phải đi từ sớm, Hoa Diệp Nương không yên tâm nên đã cử thị vệ đi theo rất nhiều phòng bất trắc.
Hai người ngồi xe ngựa khoảng hơn một canh giờ mới đến nơi, vì sư trụ trì đã được báo trước cho nên đã sắp xếp phòng cho hai mẫu tử nàng.
Nàng cũng mẫu thân thay y phục rồi bắt đầu tập trung bái phật, Nhã Đình từ trước đến nay không tin vào phật pháp, nhưng từ khi nàng chết mà xuyên đến đây nàng thật sự tin tưởng vào phép màu kỳ diệu nên vô cùng chú tâm.
Sau cùng mẫu thân cũng xin được bùa bình an và may mắn cho đệ đệ.
Mặc dù sư trụ trì có giữ hai người ở lại nhưng mẫu thân liền từ chối sợ phụ thân sẽ lo lắng, chính vì thế cho nên sau khi xin được bùa bình an đã lập tức khởi hành về ngay cho kịp nếu không sẽ tối mất.
Đoạn đường từ chùa về đến phủ phải qua mất mấy quãng đường vắng, tuy thị vệ đi đông nhưng bà vẫn không yên tâm.
Xe ngựa đi được một đoạn bỗng dừng lại, thị vệ nghe ngóng tình hình rồi hốt hoảng nói :
"Phu nhân, đại tiểu thư phía trước có đánh nhau, bây giờ chúng ta phải như thế nào ?".
Hoa Diệp Nương có chút sợ, dù sao bà cũng là phu nhân trong phủ đã bao giờ gặp tình cảnh này bao giờ đâu.
Nhã Đình thấy thế thầm suy nghĩ, đoạn đường về có mỗi quãng đường này nếu quay lại chùa cũng không kịp nữa.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói :
"Cho xe ngựa dừng xe, để một người lên nghe ngóng xem đối phương là ai, có mấy người rồi quay lại báo cho ta ".
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***