Hoài Chỉ

Chương 2



Bà mẫu lắc đầu, đặt tay ta vào tay Tạ Hoài Châu: “Trước đây là do ta làm người quá kiêu căng, quá khoa trương, nên đến lúc sa cơ, từng người từng người đều chờ xem chúng ta sụp đổ.”

 

“Giờ đây, ta chỉ mong phu thê các con sống thật tốt.”

 

Bà mẫu đặt tay ta lên tay Tạ Hoài Châu.

 

Mu bàn tay của nam nhân ấm nóng, vì luyện võ quanh năm nên có phần thô ráp.

 

Lòng bàn tay ta ngứa ngáy, lặng lẽ rút tay về.

 

Tạ Hoài Châu nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía ta.

 

Ta mím môi nói: “Mẫu thân, trời không còn sớm nữa, người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con lại đến thăm.”

 

Ta quay sang nói với Tạ Hoài Châu: “Tướng quân, ta xin phép đi trước.”

 

Nói xong, ta xoay người định rời đi.

 

“Khoan đã.”

 

Bà mẫu nhìn Tạ Hoài Châu: “Phu thê các con cùng nhau về đi.”

 

“Năm năm trước, ngay trong đêm thành thân các con còn chưa viên phòng, Hoài Châu đã xuất chinh, hôm nay xem như bù lại.”

 

Nghe vậy, hàng mi ta khẽ run.

 

Tạ Hoài Châu bên cạnh, bước chân cũng khẽ khựng lại.

 

Ra khỏi phòng, A Nhan vừa nãy còn đứng trước cửa đã không thấy đâu.O Mai Dao muoi

 

Ta và Tạ Hoài Châu sóng vai đi trên con đường nhỏ.

 

Ánh trăng kéo dài cái bóng vốn đã cao lớn của hắn.

 

Khi đi ngang qua ao sen, ánh trăng lấp lánh phủ đầy người hắn.

 

Ta không tự chủ mà chậm lại bước chân, rơi lại phía sau hắn.

 

Mười năm trước, trong thung lũng Dược Y, cũng từng như vậy.

 

Khi ấy ta ham chơi, lỡ ra khỏi thung lũng, đến lúc trời tối thì không tìm được đường về.

 

Hắn vừa luyện võ xong thì gặp ta đang khóc mắt đỏ hoe, tìm mãi mới lấy từ trong túi hương ra một viên kẹo mứt đưa cho ta.

 

Tạ Hoài Châu từ nhỏ đã ít nói, thấy ta không khóc nữa mới hỏi: “Ngươi là Tiết Chỉ?”

 

Ta gật đầu như giã tỏi: “Ừm.”

 

Thấy ta đáp lời, hắn quay lưng lại, ngồi xổm trước mặt ta: “Lên đi, ta cõng ngươi về nhà.”

 

Thiếu niên tóc đen buộc cao bằng dây, tóc rủ xuống ngoan ngoãn trên lưng rộng.

 

Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy rõ tên khắc trên vỏ kiếm bên hông hắn “Hoài Châu”.

 

Ta nhớ đến Tạ gia gia thường đến thung lũng, lúc nào cũng cười hiền đưa kẹo cho ta ăn.

 

Ông nói tôn tử của ông là Tạ Hoài Châu, từ nhỏ đã không thích nói chuyện, rất ít lời.

 

Trên đường về, quả thật đúng như lời ông, thiếu niên không nói lấy một câu, chỉ cúi đầu lặng lẽ bước đi.

 

Ta chỉ nhớ hôm đó đi một đoạn đường rất dài, từ đêm tối không thấy được bàn tay mình đến lúc ánh sáng lấp lánh trải trên mặt hồ.

 

Ta nhìn nghiêng khuôn mặt hắn rất lâu.

 

Mũi cao môi mỏng, lông mày rũ xuống, lạnh lùng mà xa cách.

 

Vừa đẹp đến xiêu lòng người, vừa từ từ xoa dịu nỗi sợ trong lòng ta.

 

5

 

Có lẽ là nhận ra ta đã tụt lại phía sau, Tạ Hoài Châu dừng bước, quay lại bước về phía ta, mang theo chút áy náy:

 

“Trong doanh trại thường đi như vậy đã quen, đi nhanh một chút mà không nhận ra.”

 

Ta nhìn về phía mặt nước ao sen.

 

Đã là mùa hạ, mặt ao đã có nhiều nụ sen sắp nở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Sao thế?”

 

Tạ Hoài Châu cúi mắt nhìn ta, đôi chân mày sắc bén dưới ánh trăng dường như mang theo chút dịu dàng hơn thường ngày.O mai Dao muoi

 

Ta không kiềm được mà lên tiếng: “Cô nương A Nhan ấy…”

 

“Nàng là mẫu thân của Trân Nhi, đúng không?”

 

Tạ Hoài Châu không hề do dự: “Phải.”

 

Ta siết chặt khăn tay dưới tay áo.

 

Ba năm trước, khi hắn không một lời báo trước mà vội vã đưa Trân Nhi về, ta lẽ ra nên hiểu rõ mọi chuyện.

 

Ta và Tạ Hoài Châu chỉ vì lời hứa hôn từ đời trước mà có danh nghĩa phụ thê.

 

Hắn sẽ có người mình yêu thương, mà người ấy, có thể là bất kỳ ai.

 

Ta lẽ ra nên sớm hiểu ra điều đó.

 

Nhưng khi chính miệng hắn nói ra, n.g.ự.c ta vẫn nhói lên đến khó thở.

 

Phát hiện người trước mặt đưa tay về phía ta, ta theo phản xạ lùi lại một bước.

 

“Chuyện vừa rồi mẫu thân nói về việc viên phòng, tướng quân không cần để tâm, ta sẽ giải thích với mẫu thân.”

 

Ta siết chặt tay, cố ép mình bình tĩnh nói nốt: “Còn về Trân Nhi, con bé hiện vẫn đang ngủ trong viện của ta.”

 

“Nếu chàng và cô nương A Nhan muốn gặp con bé, ngày mai ta sẽ đưa nó đến viện của chàng.”

 

Nói xong, ta cúi đầu lướt qua hắn mà bước lên phía trước.

 

Ta đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã về đến viện.

 

6

 

Đám hạ nhân đã lui ra ngoài.

 

Ta bước vào phòng ngủ của Trân Nhi.

 

Tiểu nha đầu ngủ không được yên ổn, nóng quá nên đã đá chăn sang một bên.

 

Ta đắp lại chăn cho con bé, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.

 

Trân Nhi cảm giác được động tĩnh, lẩm bẩm vài câu trong cơn mơ, mắt vẫn lim dim chưa tỉnh hẳn.O mai Dao muoi

 

Tim ta như mềm ra.

 

Ba năm trước, khi Tạ Hoài Châu trao Trân Nhi cho ta, giọng điệu của hắn rất đỗi trịnh trọng:

 

“Trân Nhi là con của ta, nhờ phu nhân chăm sóc con bé thay ta, Tạ mỗ vô cùng cảm kích.”

 

Khi đó, ta bị đứa trẻ đến bất ngờ này làm cho tay chân rối loạn.

 

Nhưng khi ngước lên bắt gặp ánh mắt đầy tin tưởng của Tạ Hoài Châu, trong lòng ta lại lạ lùng thấy bình yên.

 

Hắn trở về vội, rời đi cũng gấp.

 

Có lẽ vì đi đường quá vất vả, Trân Nhi đêm đó phát sốt cao.

 

Hết lui rồi lại sốt trở lại lúc nửa đêm.

 

Ta thường thức giấc lúc nửa đêm để bắt mạch, sắc thuốc cho con bé.

 

Đến khi Trân Nhi hoàn toàn khỏi hẳn, cũng đã nửa tháng trôi qua.

 

Mãi đến khi ấy, ta mới có thời gian tĩnh tâm suy nghĩ.

 

Tạ Hoài Châu chưa từng nói với ta, mẫu thân của Trân Nhi là ai.

 

Lúc ấy, ta không phải chưa từng nghĩ qua, có lẽ Trân Nhi là con của một người lính nào đó.

 

Nhưng hôm nay, trong yến tiệc đón gió, Tạ Hoài Châu gần như không rời nửa bước khỏi A Nhan.

 

Tất cả những tự lừa dối bản thân, đến lúc này, đều tan thành bong bóng.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com