Hoài Chỉ

Chương 1: 1



1

 

Biên cương đại thắng, hôm nay Tạ Hoài Châu dẫn đại quân Tạ gia khải hoàn.

 

Bà mẫu vì nhiễm phong hàn không tiện xuống giường.

 

Bèn để ta dẫn theo mọi người, đứng trước cửa phủ tướng quân nghênh đón.

 

Trân Nhi mới ba tuổi, vừa mới học nói, ở trong lòng nhũ mẫu cười ngọt ngào, lắp bắp không rõ: “Phụ...phụ thân về rồi…”

 

Âm thanh ồn ào phía trước càng lúc càng gần.

 

Nam tử ngồi trên chiến mã cao lớn, lông mày sâu thẳm, dung mạo lạnh lùng.

 

Ngoài khí thế nghiêm nghị của người từng dầm mình nơi sa trường, vẫn giống hệt Tạ Hoài Châu năm xưa.O mai d.a.o muoi

 

Ánh mắt chạm nhau.

 

Chỉ thấy hắn hơi mím môi mỏng, nhè nhẹ nhếch lên thành một đường cong, khẽ gật đầu với ta.

 

Ta nhất thời thất thần.

 

Lưu Huỳnh bên cạnh khẽ gọi: “Phu nhân.”

 

Ta bừng tỉnh, bước lên đón.

 

Thế nhưng, còn chưa kịp nhấc chân, bên cạnh đã có một nữ tử bước xuống từ kiệu nhỏ.

 

Nàng ta mặc váy lụa màu đậu xanh, búi tóc phụ nhân đơn giản.

 

Nàng ta chạy chầm chậm đến bên Tạ Hoài Châu.

 

Có lẽ vì xung quanh quá nhiều người, nàng ta có chút sợ hãi, liền núp nhẹ sau lưng hắn.

 

Tạ Hoài Châu cảm nhận được cảm xúc của nàng ta, quay đầu lại dịu dàng trấn an.

 

Tim ta trùng xuống, khó nhọc giữ vẻ mặt đoan trang mà tiếp tục bước lên.

 

“Tướng quân, yến tiệc đón gió đã chuẩn bị ở tiền sảnh.”

 

Ánh mắt Tạ Hoài Châu trở lại trên người ta, nhẹ gật đầu: “Vất vả rồi.”

 

Mọi người nối nhau vào phủ.

 

2

 

Đợi đến khi hoàng hôn buông xuống, yến tiệc đón gió cũng kết thúc.

 

Ta tranh thủ lúc rảnh rỗi, đến thăm viện của bà mẫu một chuyến.

 

Từ sau khi Tạ Hoài Châu xuất chinh, thân thể bà yếu hẳn đi, thường xuyên nhiễm phong hàn, mười ngày nửa tháng cũng không thấy thuyên giảm.

 

Lúc ta đến viện của bà mẫu, vừa hay chạm mặt nữ tử áo xanh kia.

 

Nghe binh lính nói, nàng tên là A Nhan, là một người câm.

 

Thấy ta đến, nàng ta khẽ cong khóe môi, hành lễ với ta.

 

Nàng ta định giơ tay làm động tác gì đó, nhưng chợt phát hiện ta không hiểu thủ ngữ, bèn lúng túng đặt tay xuống.O Mai Dao muoi

 

Ta nói: “Cô nương A Nhan, ta hiểu được thủ ngữ.”

 

Từ nhỏ ta đã lớn lên bên cạnh tổ phụ, người là một đại phu.

 

Khi ra ngoài khám bệnh, tổ phụ thường dẫn ta theo.

 

Một lần, gặp phải một gia đình bệnh nhân đều không thể nói, không rõ được triệu chứng cụ thể, tổ phụ không thể kê đơn thuốc được.

 

Vì vậy, ông đã học thủ ngữ.

 

Lúc ấy ta thấy thú vị, cũng học theo một chút.

 

A Nhan nghe vậy, vui mừng nâng tay bắt đầu làm động tác.

 

Nàng ta nói, cảm ơn ta những năm qua đã chăm sóc Trân Nhi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta khẽ sững người.

 

Xem ra lời binh lính nói ban ngày là thật.

 

A Nhan chính là sinh mẫu của Trân Nhi.

 

3

 

Ta cụp mắt, đè nén nỗi bực bội trong lòng, đến khi ngẩng đầu lên định nói gì đó thì cửa phòng bà mẫu bỗng bị đẩy ra.

 

Tạ Hoài Châu đã thay sang thường phục màu đen, từ bên trong bước ra.

 

Thấy ta, ánh mắt hắn khựng lại một chút, như muốn nói điều gì.

 

Ta đầu óc rối loạn, chỉ vội vàng hành lễ rồi bước nhanh vào phòng.

 

Bà mẫu đang nằm trên tháp, thấy ta đến, sắc mặt tái nhợt thoáng hiện ý vui, cất tiếng gọi Tạ Hoài Châu đang chuẩn bị rời đi.

 

Bà bất ngờ cất giọng lớn, khiến thân thể yếu ớt không chịu nổi, liền ho dữ dội không ngừng.

 

Ta vội vàng đỡ bà dậy, đưa nước cho bà uống.

 

Chờ bà hồi sức lại, trên gương mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt quét qua ta và Tạ Hoài Châu đang đứng hai bên.

 

Một lúc lâu sau, khóe môi bà càng cong lên, nhưng hốc mắt lại dần ươn ướt.

 

Bà nắm lấy tay ta, rồi lại kéo tay Tạ Hoài Châu đặt vào tay mình.

 

“Đứa trẻ ngoan.”

 

“Hoài Châu, mấy năm nay nhờ có A Chỉ ở bên, lão bà tử ta nửa thân dưới đã nằm trong quan tài này mới còn sống được đến hôm nay.”

 

“Hồi đó ta không nên phản đối cuộc hôn nhân này, may mà tổ phụ con cản ta lại, ta mới không gây ra đại họa…”

 

4

 

Nhà ta bao đời theo nghề y, sống trong Dược Y Cốc, hiếm khi qua lại với người ngoài.

 

Hai tổ phụ của hai nhà khi còn trẻ từng gặp gỡ nhau vì duyên số, coi nhau như tri kỷ.

 

Hôn sự giữa ta và Tạ Hoài Châu là do hai người định sẵn từ khi hai bên còn nhỏ, trong lúc đang say rượu.

 

Năm năm trước, bà mẫu biết được chuyện này thì kiên quyết không đồng ý cho ta bước vào cửa.

 

Một là vì không môn đăng hộ đối, hai là vì lúc đó bà đã chọn được tức phụ mà bà ưng ý.

 

Tổ phụ Tạ gia lúc ấy đang bệnh nặng trên giường, chỉ mong trước khi qua đời có thể thấy tận mắt tôn tử cưới người tôn tức mà ông đã chọn.

 

Bà mẫu không còn cách nào khác, đành không cam lòng mà chấp nhận ta bước vào cửa.

 

Không ngờ rằng, ngay đêm tân hôn, biên ải đại loạn.

 

Một thánh chỉ khiến Tạ Hoài Châu ngay trong đêm thành thân phải lĩnh binh xuất chinh.

 

Khi ấy đang vào giữa mùa đông, lương thực và áo ấm trên đường bị bọn thổ phỉ cướp sạch.O mai Dao muoi

 

Quân lính không có lương thảo, áo ấm, không thể qua mùa đông.

 

Hầu hết mọi người đều cho rằng đây là một trận chiến chắc chắn thất bại.

 

Bách tính đều nói Tạ Hoài Châu lần này là đi chịu chết.

 

Đúng lúc ấy, tổ phụ Tạ gia qua đời, phủ tướng quân mất đi trụ cột tinh thần.

 

Những quý phụ trong kinh từng có xích mích với bà mẫu ta, từng người từng người gửi thiệp mời đến thăm, đều muốn đến để xem trò cười.

 

Bà tức giận đến ngất đi, nằm liệt giường mấy ngày liền.

 

Ta còn chưa kịp thích nghi, ngay ngày hôm sau đã phải tiếp quản việc quản gia.

 

Bà mẫu khóc nức nở: “Hoài Châu, những ngày đó ngay cả con ch.ó đi ngang qua cổng cũng muốn giẫm lên hai mẫu tử ta, con không biết mẫu thân với A Chỉ đã sống qua như thế nào đâu…”

 

Khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Tạ Hoài Châu dịu đi đôi chút, hắn dịu giọng nói: “Mẫu thân, nhi tử sẽ đòi lại công bằng cho người.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com