Trầm Ngư không khỏi cân nhắc việc sau khi ăn xong có nên đi học hỏi phương pháp tích cốc của thế giới này không.
Dù sao thì với tư cách là một tu sĩ đã từng tích cốc thời gian dài, dù bây giờ bị giam trong thân thể phàm nhân yếu ớt này, cô cũng không hề có hứng thú với mấy món phàm tục nhiều tạp chất này.
Thứ duy nhất khiến cô chịu ăn những món này, chỉ là để duy trì sinh khí cho cơ thể phàm tục yếu ớt này mà thôi.
Lâm Ngư ngồi đối diện cô bất giác run nhẹ người khi bị ánh mắt ngơ ngác của Trầm Ngư chiếu đến, khẽ bặm môi rồi liếc cô một cái đầy cảnh giác.
Sau đó cô ta thấy cô gái bên cạnh, mặc bộ đồ thể thao xám tro đơn giản, nhìn chẳng giống ngôi sao gì cả, bỗng mỉm cười với cô ta một cách dịu dàng.
Nụ cười ấy, vừa trong trẻo vừa vô hại.
Sắc mặt vốn có phần thiếu kiên nhẫn của Lâm Ngư trong thoáng chốc đơ ra, bối rối tự hỏi rốt cuộc cô gái này đang định giở trò gì.
Lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, cô ta không phải loại nai tơ mới vào nghề. Vô sự hiến ân cần, không trộm cũng là cướp. Người này chắc chắn có ý đồ, có khi định ké fame của cô ta để trèo cao cũng nên.
Hôm qua cô ta đã liên hệ với người đại diện, nhờ điều tra về cô gái tên Tống Trầm Ngư này rồi.
Một diễn viên hạng ba vô danh, chắc chắn đã có âm mưu từ trước.
Lâm Ngư nghĩ vậy, nhưng cô ta không nhận ra rằng, dù trong lòng đã dựng lên đủ lớp phòng bị, thậm chí còn cố tưởng tượng Trầm Ngư thành một kẻ thâm độc…
Thì cái cảm giác gai người cảnh giác trước đó trong lòng cô ta lại dần dịu xuống một cách khó hiểu.
Cố Giai Giai, người ngồi giữa hai người, lại hoàn toàn không biết về cuộc trao đổi ánh mắt mơ hồ kia.
Cô ta chỉ nhìn Lâm Ngư đã buông đũa, lại nhìn sang Trầm Ngư đang ăn nốt miếng trứng rán cuối cùng.
Thế là cô ta cũng yên tâm ăn nốt phần còn lại của mình.
Dù sao thì... cũng còn có người ăn cùng mình.
Tuy nhiên, khán giả trong livestream của Trầm Ngư và Lâm Ngư thì rõ ràng đã thấy trọn vẹn màn tương tác kia.
[Haha, tui thề chị đẹp lúc đó chắc đang hoang mang tột độ luôn: Ủa mình cũng ăn món y chang mà? Sao tụi kia ăn có xíu vậy? Không đói sao??]
[Thở dài. Mỗi lần thấy Lâm Ngư ăn ít để giữ dáng là tui thấy thương ghê. Nhìn cô ấy có béo đâu mà phải khổ vậy?]
[Hết cách rồi. Hồi tháng trước phim mới của Lâm Ngư lên sóng, có nhiều bình luận chê cô ấy “cơ bắp quá mức”. Là diễn viên, áp lực tâm lý chắc nặng lắm.]
[Tui từng ghé phim trường lúc quay phim đó nè! Ngoài đời Lâm Ngư gầy dã man luôn á!]
[Ừ, chắc do lên hình bị béo hơn 10 cân. Mà quay phim mấy chục năm rồi sao camera vẫn chưa cải tiến vậy trời?]
Bốn khách mời nam còn lại đều đã ăn xong phần bữa sáng mà ê-kíp chương trình chuẩn bị.
Sau khi mọi người buông đũa, Tần Văn Trung liền dẫn cả nhóm đến khu vực sofa mềm mại giữa sảnh tầng một, ghế sofa to đến mức gần như nằm cũng được.
Ở giữa các sofa là một chiếc bàn cà phê bằng đá cẩm thạch. Sau khi mời tất cả ngồi xuống, Tần Văn Trung bắt đầu công bố nhiệm vụ hôm nay:
“Chúng tôi đã giấu các nguyên liệu nấu ăn vào khu rừng trên đảo. Sau đây, các bạn sẽ lần lượt vào rừng theo thứ tự số đã bốc được. Bữa trưa hôm nay sẽ phụ thuộc vào việc các bạn tìm được bao nhiêu nguyên liệu vào buổi sáng.”
“Vậy nếu không tìm được gì thì sao?” Có người hỏi.
“Thì... đành nhịn một bữa, hoặc lựa chọn thực hiện hình phạt do ê-kíp chương trình đưa ra để đổi lấy đồ ăn.”
Dù sao đây cũng là show hẹn hò, không phải show sinh tồn, nên ê-kíp chương trình vẫn để lại đường lui.
“Nhiệm vụ là gì vậy?” Cố Giai Giai thở phào, rồi tò mò hỏi tiếp với đôi mắt sáng long lanh.
“À... đến lúc sẽ biết thôi." Tần Văn Trung trả lời một cách thần bí.
Các khách mời nam nữ cũng chỉ đành nén lại tò mò.
“Được rồi, nếu ai cũng đã rõ nhiệm vụ thì bắt đầu thôi.”
“Tống Trầm Ngư và Kiều Thiên Phi là nhóm số 1, hai người có thể xuất phát ngay. Nhóm số 2 sẽ xuất phát sau 20 phút, nhóm số 3 và 4 theo sau. Mọi người hiểu chứ?”
“Đã hiểu.”
Khi mọi người vừa dứt lời, Trầm Ngư và Kiều Thiên Phi đã cùng lúc đứng dậy.
Trầm Ngư mỉm cười lịch sự với Kiều Thiên Phi rồi quay người rời khỏi biệt thự trước.
Kiều Thiên Phi khẽ chớp mắt mấy cái, mãi đến khi được nhiếp ảnh nhắc nhở, y mới vội vàng đuổi theo cô gái đã đi được một đoạn khá xa.
Ba nhóm còn lại trong sảnh biệt thự, dưới sự hướng dẫn của đạo diễn Tần, bắt đầu trò chuyện làm quen với nhau, thỉnh thoảng tiết lộ chút “bí mật hậu trường” (thật hay giả chưa rõ), hoặc nói về chuyện cá nhân. Bầu không khí khá hài hòa.
Riêng Yến Vân Sơn, người ngồi đối diện cửa chính, tuy tai vẫn nghe người khác trò chuyện, nhưng ánh mắt lại không ngừng dõi theo bóng dáng cô gái đang rời đi ngoài biệt thự.
Khi hắn thấy người đàn ông tên Kiều Thiên Phi bước nhanh đến đi song song với cô gái kia, bầu không khí quanh Yến Vân Sơn như trầm xuống.
“Anh Yến? Anh Yến?” Một giọng nữ ngọt ngào vang lên lúc đó.
Yến Vân Sơn hoàn hồn quay đầu, thấy cô gái xinh xắn Cố Giai Giai đang chớp mắt nhìn hắn.
Cô ta dường như rất tò mò:
“Anh Yến, tụi em vừa chia sẻ lý do đến tham gia show này rồi đó, giờ đến lượt anh nha~”
Dưới ánh mắt tha thiết của Cố Giai Giai, Yến Vân Sơn cúi mắt, im lặng một lát rồi đáp:
“Có lẽ là để trả ơn đạo diễn Tần.”
Và cũng là để hoàn thành một nguyện vọng mà hắn đã đè nén suốt bảy năm.
Trầm Ngư...
Yến Vân Sơn nghĩ đến cái tên này, lại nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của cô suốt từ hôm qua đến giờ, tâm trạng hắn lại trầm xuống thêm một phần.
“Còn anh Tưởng thì sao?” Cố Giai Giai thấy nét mặt hắn hơi khác, ánh mắt lóe lên nhưng không hỏi thêm, chỉ mỉm cười chuyển chủ đề sang người đàn ông còn lại chưa lên tiếng.
“Hửm? Tôi à?” Chàng trai trẻ tóc ngắn đen nhánh, gương mặt ưu tú mang theo nét lạnh lùng quý tộc như một hoàng tử, lúc này mới như sực tỉnh.
Anh liếc nhìn đạo diễn Tần Văn Trung đang hơi xấu hổ đứng ngoài khung hình, khẽ cười nửa miệng:
“Vì... có một người là anh họ tôi, hôm đó chạy đến nhà tôi, vừa khóc vừa mếu máo với ba tôi, nói nếu tôi không tham gia show này, anh ta sẽ mất việc.”
Cả đại sảnh bỗng rơi vào yên lặng trong vài giây, livestream cũng khựng lại một nhịp, sau đó lập tức bùng nổ bình luận.
[Là đạo diễn Tần Văn Trung đó hả??? Anh Tưởng chắc chắn đang nói về ổng mà!]
[Không thể nhầm được! Ngoài ổng ra thì còn ai vào đây nữa?]
[Trời ơi buồn cười quá xá~]
[Wow, đạo diễn Tần của chúng ta đúng là vì sự nghiệp mà hy sinh hết mình. Yến Vân Sơn đến là để báo ân, Tưởng Thịnh là em họ, còn Tống Sinh thì bảo là bị đạo diễn Tần lừa. Cậu ấy tưởng chương trình đạo diễn Tần mời tham gia là show ca hát trước đó, ai ngờ lại là show hẹn hò. Đã lỡ đồng ý rồi thì không thể từ chối. Giờ chỉ còn chưa rõ về anh Kiều, nhưng theo tôi đoán, có lẽ anh Kiều cũng bị đạo diễn Tần gài bẫy.]
[Không cần đoán đâu, chắc chắn là vậy rồi. Anh Kiều nhà chúng ta đóng phim hành động suốt 10 năm từ khi debut, toàn nhận vai độc lập không có tuyến tình cảm. Nghe anh ấy tham gia show hẹn hò là tôi đã thấy sai sai rồi. Giờ nghĩ lại, tám phần là bị đạo diễn Tần gài.]
[Tôi đồng ý.]
Khán giả trong phòng livestream thi nhau bàn tán rôm rả, thậm chí có người còn trực tiếp tag ê-kíp chương trình Anh Và Cô Ấy 2, yêu cầu họ làm rõ lý do vì sao Kiều Thiên Phi lại tham gia chương trình.
Vì đây là lần đầu chương trình thử kết hợp giữa livestream và hậu kỳ, nên ê-kíp chương trình Anh Và Cô Ấy 2 luôn có người theo dõi chặt chẽ các phòng chat trực tiếp.
Kết quả là, cuộc thảo luận sôi nổi của khán giả nhanh chóng lọt vào tai đạo diễn Tần Văn Trung.
Tần Văn Trung vuốt cằm suy nghĩ, sau đó nhanh chóng thông qua bộ đàm truyền đạt chỉ thị cho các nhân viên đang theo chân Trầm Ngư và Kiều Thiên Phi ngoài biệt thự.
Lúc Trầm Ngư đang đi về phía khu rừng, vừa nhìn khán giả phía trước vừa nghe lời giải thích từ nhân viên nữ đi cùng, cô đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Khi nhân viên hỏi Kiều Thiên Phi về lý do anh tham gia Anh Và Cô Ấy 2, y chỉ yên lặng gật đầu rồi nói:
“Tôi nợ đạo diễn Tần một ân tình. Ông ấy mở lời thì tôi đến thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Câu nói vừa dứt, fan đang tụ họp trong phòng livestream của Trầm Ngư liền phát cuồng:
[Tôi biết mà! Anh Kiều nhà chúng ta không phải loại người đi tham gia show hẹn hò vớ vẩn đâu!]
[Trời ơi! Xác nhận rồi! Hóa ra hậu trường của Anh Và Cô Ấy 2 lại là thế này…]
[Nói bậy! Đạo diễn Tần là vì nghệ thuật, biết chưa? Ông ấy chịu khổ bao nhiêu, cười nịnh bao nhiêu lần, còn ba lần đến gõ cửa tranh thủ cơ hội nữa... Haha thôi tôi bịa tới đây thôi, không nhịn được cười nữa rồi.]
[Haha buồn cười c.h.ế.t mất! Đạo diễn Tần đúng là vì khán giả mà dốc lòng đến thế. Cảm ơn đạo diễn Tần!]
Chẳng mấy chốc, những người cùng chí hướng đồng loạt ùa vào màn hình, bình luận phủ kín màn hình:
[Cảm ơn đạo diễn Tần~]
[Cảm ơn đạo diễn Tần~]
[……]
Ngay cả Trầm Ngư ban đầu không quan tâm lắm, sau khi xâu chuỗi lại sự thật từ bình luận của khán giả, cũng không nhịn được bật cười.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn chàng trai bên cạnh - người từ lúc rời khỏi biệt thự vẫn chỉ im lặng bước đi phía trước, thậm chí chẳng buồn liếc cô lấy một lần - khóe môi khẽ cong lên.
Trầm Ngư vô thức nhìn quanh khu rừng. Khi ánh mắt cô chạm đến một điểm, bước chân cô dừng lại:
“Này, anh Kiều, anh nhìn cái kia xem.”
Cô nói vậy, nhưng bản thân đã bước nhanh về phía "thứ kia".
Kiều Thiên Phi đứng tại chỗ, ngẩn người trong chốc lát, trong đầu hiện lên nụ cười nhàn nhạt vừa rồi y vô tình bắt gặp trên môi cô gái kia.
Hàng mi cong khẽ run lên như bị điện giật nhẹ, cuối cùng y cũng sực tỉnh, bước nhanh đuổi theo cô gái đang đi phía trước.
Lúc này, Trầm Ngư đang đứng dưới một gốc cây lá rộng um tùm, ngước nhìn lên tán cây cao nơi có một gói đồ màu nâu mắc trên chạc cây, màu sắc hòa lẫn với thân cây khiến người khác dễ bỏ qua.
Nghe tiếng bước chân phía sau, Trầm Ngư không quay đầu lại, nói:
“Cái này chắc là ê-kíp chương trình giấu sẵn hả? Nhưng mà cao quá, không với tới được rồi.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía Kiều Thiên Phi với vẻ hơi khó xử.
Tuy cô rất muốn tự mình lấy nó xuống, nhưng cơ thể hiện tại là của một ngôi sao nữ “yếu đuối mảnh mai." nên Trầm Ngư đành phải cố giữ hình tượng nhân vật.
Nói thẳng ra, thân xác này quá yếu, không thể vận động mạnh.
Hệ thống từng thì thầm nhắc nhở cô:
[Yến Vân Sơn từ nhỏ đã có thói quen rèn luyện thể lực. Nếu ký chủ đi theo kịch bản và chọn hắn làm bạn đồng hành, thì những việc thể lực về sau có thể giao cho hắn.]
[Ta đang có một người đàn ông khỏe hơn Yến Vân Sơn bên cạnh, hơn nữa người này còn là đồng đội của ta. Ta dại gì phải vất vả tìm đến Yến Vân Sơn?]
Hệ thống lần này vẫn giữ lập trường:
[Kiều Thiên Phi mắc chứng sợ phụ nữ. Trong các hoạt động sắp tới sẽ có trò chơi cần tương tác thân mật giữa nam và nữ. Nếu ký chủ không muốn bị bẽ mặt, tốt nhất nên đổi bạn đồng hành ngay từ lần rút thăm sau.]
[Tất nhiên, trong ba người còn lại, người phù hợp nhất với ký chủ là nam chính Yến Vân Sơn. Tống Sinh thì trong lòng có tiểu sư muội, chắc ký chủ không nỡ phá hoại tình cảm người khác đâu nhỉ? Còn Tưởng Thịnh thì… tinh thần không ổn định lắm. Vì an toàn cá nhân, hệ thống khuyên ký chủ tránh xa.]
[Sợ phụ nữ?]
Trầm Ngư nhướng nhẹ mày, lục lại ký ức của nguyên chủ, cuối cùng cũng hiểu sơ về căn bệnh này.
[Thú vị thật.]
Đây là lần đầu tiên cô nghe nói con người lại có thể mắc chứng bệnh kiểu này.
Tuy nhiên…
Ánh mắt Trầm Ngư liếc nhìn sang Kiều Thiên Phi lần nữa.
Là một hoạ thuỷ giỏi nhất khoản mê hoặc lòng người, Trầm Ngư vô cùng nhạy bén với ánh mắt của người khác.
Vậy mà chàng trai trước mặt, người ngoài miệng chẳng nói với cô được mấy câu, từ lúc rời biệt thự tới giờ lại lén nhìn cô không dưới ba lần.
[Sợ phụ nữ thì sao chứ? Như vậy chẳng phải càng thú vị sao? Trở thành người duy nhất mà hắn chấp nhận... nghe thôi đã thấy kích thích rồi.]
Cô gái khẽ thì thầm với giọng điệu ngọt như mật trong đầu, nhưng ánh mắt khi nhìn Kiều Thiên Phi lại rực cháy vẻ thách thức mãnh liệt.
Kiều Thiên Phi đã đánh giá xong chiều cao của cây, lùi về sau mấy bước lấy đà, sau đó dùng tay không leo lên cây trong vài động tác linh hoạt, chẳng mấy chốc đã với tới gói đồ kia.
Y đưa tay lấy gói đồ, cảm nhận được trọng lượng trong tay, khẽ nhướng mày rồi ném thẳng nó xuống đất.
Sau đó, y nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống.
Ngay lập tức, y nhận được ánh mắt đầy ngưỡng mộ từ cô gái đang đứng bên gói đồ dưới đất.
“Anh giỏi quá!” Giọng cô gái vang lên, tràn đầy kinh ngạc.
Phòng livestream của cả hai cũng nổ tung:
[Trời má ơi!]
[Thánh thần thiên địa hột vịt lộn ơi! Anh Kiều ngầu quá đi mất! Leo cây cao như vậy bằng tay không luôn á!]
[Chỉ có bốn chữ “bảo vật quốc gia” mới đủ để diễn tả nội tâm của tôi lúc này! Kiều Thiên Phi đúng là đàn ông đích thực, hơn đứt mấy anh idol ẻo lả bế bạn diễn nữ chưa tới 50 ký còn rên rỉ.]
Cô gái trước mặt gật đầu, cúi người nhặt gói đồ lên.
“Nhẹ ghê." Cô ngạc nhiên nói.
Cô đưa tay tháo dây buộc, rồi...
Kéo ra được... một tờ giấy.
Trầm Ngư khẽ nhướn mày, mở tờ giấy trong tay ra. Chỉ một giây sau, lông mày cô hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
“Có chuyện gì vậy?” Kiều Thiên Phi thấy biểu cảm của cô gái thì nghi hoặc lên tiếng, bước đến đứng cạnh cô, cùng cúi đầu nhìn xuống tờ giấy.
Người quay phim đi theo Trầm Ngư phản ứng cực nhanh, lập tức giơ máy quay lên, hướng ống kính thẳng vào tờ giấy trong tay cô.
Trên mặt giấy hiện rõ bốn chữ lớn: “Cảm ơn đã tham gia.”
Kiều Thiên Phi lặng thinh, cũng giống như Trầm Ngư.
Khán giả trong phòng livestream lập tức nổ tung, không ngừng spam một cụm từ quen thuộc:
[Ủa gì vậy? “Cảm ơn đã tham gia” là sao? Sao ê-kíp chương trình lại nỡ làm tổn thương trái tim nhỏ bé của dân thường như tôi thế này?]
[Ê-kíp chương trình chắc chắn đang giở trò! Đây là một màn troll, đúng không?]
[Hahaha, anh Kiều đúng là số nhọ. Leo cây cực khổ vậy mà mở ra được cái “Cảm ơn đã tham gia”???]
Trầm Ngư cũng nghẹn lời trong giây lát, không nhịn được liếc nhìn chàng trai trẻ đang đứng cạnh mình.
Cô thầm nghĩ, có khi nào vận xui của y kéo theo mình không?
Dù sao thì ở Thương Lan giới, mỗi lần bí cảnh mở ra, cô đều là người đầu tiên lao vào tìm bảo vật. Dù chưa từng ôm được trọn kho báu, thì ít ra cũng không bao giờ tay trắng ra về.
Nghĩ tới đây, Trầm Ngư càng thêm tin chắc:
Là tại Kiều Thiên Phi xui xẻo nên cô mới bị vạ lây.