Dưới sự thúc giục của Tần Văn Trung, Yến Vân Sơn là người đầu tiên giới thiệu bản thân:
“Chào mọi người, tôi là Yến Vân Sơn.”
[Á!!! Anh Sơn cao quá!!!]
[Không hổ là khách mời nam đỉnh nhất chương trình. Anh đẹp trai nhất hệ mặt trời luôn.]
[Trời đất, phân vân quá. Vừa không muốn ảnh bị người khác cướp, vừa muốn xem cảnh anh ấy yêu đương. Khó xử quá đi hà.]
[Phân vân gì chứ. Dù sao cũng chỉ là show hẹn hò thôi mà, ai thèm tin thật. Như mùa 1 đó, kết thúc rồi có ai còn liên lạc gì đâu. Mười ngày thôi, coi cho mấy chị gái mượn tạm ít bữa.]
Phải nói rằng, độ nổi tiếng và sức hút của Yến Vân Sơn là vô đối giữa tám khách mời.
Chỉ mới giới thiệu một câu ngắn gọn mà lượt xem livestream của hắn đã tăng vọt.
Ba khách mời nam còn lại cũng lần lượt giới thiệu:
Tống Sinh: Mái tóc vàng óng, ngũ quan thanh tú có phần phi giới tính.
Kiều Thiên Phi: Ngôi sao võ thuật, mặc áo dài tay nhưng không che được bắp tay cuồn cuộn, nét mặt lại hiền hoà như thư sinh.
Tưởng Thịnh: Đạo diễn duy nhất trong nhóm, tóc đen dài qua tai, đeo kính gọng vàng, khí chất nhã nhặn xen lẫn chút u buồn. Dù không làm diễn viên, nhưng nhan sắc của anh cũng không thua kém ngôi sao hạng A.
Sau phần giới thiệu của bốn khách mời nam, Trầm Ngư cùng ba cô gái còn lại cũng lần lượt xoay sang camera để giới thiệu bản thân.
Sau khi mọi người đã giới thiệu xong, Tần Văn Trung mới bước lên trước một bước:
“Bây giờ mọi người đã biết nhau rồi, vậy thì cùng lên thuyền nhé. Chương trình lần này sẽ được ghi hình tại một hòn đảo tư nhân và kéo dài mười ngày. Trong mười ngày này, xin mọi người hãy giúp đỡ và chỉ bảo lẫn nhau.”
Nói xong, ông dẫn đầu bước lên du thuyền đang neo ở bến, đi qua cầu nối từ bến tàu lên boong, rồi đứng trên boong vẫy tay gọi nhóm người còn lại.
Yến Vân Sơn liếc nhìn các cô gái, rồi lịch sự nói: “Mời các bạn nữ đi trước.”
Ba khách mời nam còn lại không lên tiếng, nhưng ai cũng hiểu họ sẽ không tranh lên trước với các cô gái.
Dù sao Anh Và Cô Ấy 2 cũng là một chương trình hẹn hò. Dù có thích các nữ khách mời hay không, ít nhất trong tình huống này cũng phải thể hiện chút phong độ quý ông.
Lâm Ngư khẽ “hừ” lạnh một tiếng, không thèm nhìn Yến Vân Sơn, ngẩng đầu kiêu ngạo bước lên cầu trước tiên. Trần Hàm Vân, Cố Giai Giai và Trầm Ngư liếc nhìn nhau rồi nhanh chóng theo sau cô ta.
Khi tám vị khách mời nam nữ và toàn bộ ê-kíp đã lên thuyền, chiếc du thuyền bắt đầu khởi hành. Tần Văn Trung triệu tập mọi người đến sảnh chính của du thuyền và bắt đầu giải thích về luật chơi cụ thể của chương trình.
“Để thúc đẩy sự phát triển tình cảm giữa các khách mời nam nữ, chương trình lần này sẽ khác với mùa trước…”
Tần Văn Trung ngồi giữa nhóm người, nói rất dài dòng. Trầm Ngư vừa nghe vừa kết hợp với cố truyện hệ thống từng cung cấp, cuối cùng cũng hiểu ra dụng ý của đạo diễn.
Chương trình lần này được tổ chức trên một hòn đảo tư nhân mà ê-kíp chương trình đã thuê với giá cực cao.
Ở trung tâm đảo có một căn biệt thự lớn, là nơi ăn ở chính của các khách mời trong suốt mười ngày.
Xung quanh hòn đảo là rừng nguyên sinh, và Tần Văn Trung đặc biệt nhấn mạnh đến khu rừng này:
“Chúng tôi đã giấu đủ vật phẩm sinh hoạt trong rừng quanh biệt thự, đủ để các bạn sống thoải mái trong mười ngày. Vì vậy, nếu muốn có cuộc sống dễ chịu, mọi người hãy cố gắng tự đi tìm đồ dùng trong rừng.”
Lâm Ngư cau mày hỏi: “Ý đạo diễn Tần là, các người không chuẩn bị sẵn nhu yếu phẩm cần thiết cho chúng tôi sao?”
Tần Văn Trung gật đầu, xác nhận nghi ngờ của cô ta.
Không chỉ Lâm Ngư, mà sắc mặt của Trần Hàm Vân và Cố Giai Giai cũng trở nên khó coi.
Cố Giai Giai thầm nghĩ: “Chẳng phải đây là show hẹn hò à? Sao lại giống show sinh tồn thế này?”
Trầm Ngư vốn đã biết trước cốt truyện nên không ngạc nhiên, nhưng để hòa đồng hơn, cô cũng hùa theo mọi người, trừng mắt nhìn Tần Văn Trung.
Dưới ánh mắt “thiêu đốt” của các khách mời, Tần Văn Trung vẫn bình tĩnh như thường. Ông nhẹ giọng trấn an:
“Đừng lo, đây chỉ là cách để tạo cơ hội cho các bạn phát triển tình cảm thôi.”
Vừa dứt lời, một nhân viên chương trình từ bên cạnh mang hai chiếc hộp rút thăm đến.
Hai hộp được đặt trước mặt Tần Văn Trung. Ông vỗ nhẹ lên hộp trước mặt và đưa mắt quét qua đám đông:
“Trong hộp có bốn con số, mỗi số có hai tờ. Nam và nữ nào rút trúng cùng một số sẽ trở thành bạn đồng hành trong hai ngày tới.”
“Vậy sau hai ngày thì sao?” Tưởng Thịnh là người đầu tiên phát hiện ra sơ hở trong lời đạo diễn.
Tần Văn Trung khẽ cười: “Sau hai ngày, chúng ta sẽ lại rút thăm để xác định bạn đồng hành mới cho hai ngày tiếp theo, và cứ tiếp tục như vậy. Tổng cộng chương trình sẽ có bốn lượt rút thăm.”
“Vậy hai ngày còn lại thì sao?” Giọng Trần Hàm Vân nhẹ nhàng vang lên.
Chương trình kéo dài mười ngày, mỗi vòng hai ngày, vậy bốn vòng chỉ chiếm tám ngày.
“Hai ngày còn lại sẽ là thời gian tự do. Mọi người có thể tự do ghép đôi hoặc hành động độc lập. Tuy nhiên, ê-kíp chương trình khuyến khích mọi người hãy tận dụng khoảng thời gian này để củng cố mối quan hệ với người mình thích, chuẩn bị cho buổi tỏ tình cuối cùng.”
“Đạo diễn Tần, nếu chẳng may lại rút trúng người đã đi cùng ở vòng trước thì sao?” Lần này là Kiều Thiên Phi, từ lúc giới thiệu đến giờ mới mở miệng hỏi.
Tần Văn Trung nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Duyên phận cũng là một phần của tình yêu mà.”
Đến đây thì mọi người đều đã hiểu rõ quy trình của chương trình lần này.
Người xem trong livestream cũng bắt đầu bàn tán rôm rả sau phần giải thích từ đạo diễn Tần:
[Mùa này có vẻ hấp dẫn hơn mùa trước đấy. Đạo diễn Tần nói đúng, duyên phận cũng là một phần của tình yêu, hehe. Không biết tiểu Sinh Sinh sẽ ghép với ai đây.]
[Chắc chắn là Giai Giai rồi! Đại sư huynh lạnh lùng với tiểu sư muội tinh nghịch, cặp đôi hoàn hảo luôn.]
[Tôi thì tò mò nhất là Yến Vân Sơn. Tính cách lạnh lùng như vậy, tưởng không có cơ hội, ai ngờ đạo diễn lại tung “quả bom” thế này. Hồi hộp thật sự!]
[Nhắc mới nhớ, có ai còn nhớ chuyện của Trần Hàm Vân và Yến Vân Sơn hai năm trước không? Hình như từng có tin đồn sắp kết hôn luôn ấy.]
[Đúng rồi đó, nghe bảo chia tay ngay trước lễ cưới vì lý do gì đó, không ai rõ.]
[Giờ cùng tham gia chương trình hẹn hò thế này… có khi nào sẽ tái hợp không nhỉ? Hồi hộp quá đi mất!]
Livestream của Trầm Ngư lúc này cũng đang hỗn loạn. Tuy ban đầu cô thu hút người xem nhờ nhan sắc, nhưng độ nổi tiếng vẫn không bằng những người khác. Thành ra, khán giả của cô lại càng quan tâm đến “mối tình tan hợp” giữa Yến Vân Sơn và Trần Hàm Vân.
Dù sao thì… con người luôn thích hóng drama tình cảm.
“Thừa lúc chưa đến nơi, chúng ta sẽ rút thăm chọn đội cho hai ngày đầu tiên trước.” Tần Văn Trung nói tiếp.
Sau khi Trầm Ngư và những người khác gật đầu đồng ý, nhân viên lập tức mang hai hộp rút thăm đặt trước mặt các khách mời nam và nữ.
“Ai rút trước đây?" Trần Hàm Vân mỉm cười nhẹ, nhìn ba người bên cạnh.
Ánh mắt Trầm Ngư lướt qua nhân viên đang định đi ngang qua cô, rồi nhẹ giọng nói: “Vậy để tôi rút trước.”
Vừa dứt lời, cô nhận ra nhân viên cầm hộp hơi khựng lại một chút, rồi lén nhìn về phía Tần Văn Trung với vẻ mặt hơi lúng túng.
Tần Văn Trung cũng hơi bất ngờ, nhưng vì Trầm Ngư đã lên tiếng nên không tiện từ chối, đành khẽ gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trầm Ngư khẽ cong môi. Trong cốt truyện gốc cũng có tình tiết này, nhưng lúc đó nguyên chủ không dám lên tiếng giữa dàn nghệ sĩ nổi tiếng, chỉ có thể bị ê-kíp chương trình “gài” rút trúng tờ có tên Yến Vân Sơn, đành ngậm ngùi chịu đựng hai ngày vô cùng gượng gạo.
Nhưng bây giờ, người đứng đây là Trầm Ngư, cô tuyệt đối không để cho ê-kíp chương trình giở trò.
Chiếc hộp có bốn mảnh giấy được đưa tới. Trầm Ngư liếc nhìn hộp, rồi đưa tay vào sờ tìm. Cô cố ý tránh mảnh giấy nằm ngay phía trên, mà lựa chọn mảnh bị ép sát ở mặt trong hộp, nếu không tìm kỹ thì rất dễ bị bỏ sót.
Cô liếc nhìn con số ghi trên mảnh giấy trong tay, rồi siết chặt lại, ngăn không cho nhân viên đối diện thấy được.
Thấy vậy, nhân viên chương trình cũng từ bỏ ý định nhìn trộm, lẳng lặng mang chiếc hộp đi đến chỗ ba nữ khách mời còn lại để họ rút thăm.
Quá trình tương tự cũng được áp dụng cho Yến Vân Sơn và ba khách mời nam còn lại, rất nhanh sau đó, ai nấy đều đã rút xong số của mình.
“Được rồi, bây giờ mọi người có thể công bố con số mà mình đã rút." Tần Văn Trung lên tiếng, giọng có phần hơi thiếu hứng thú.
Vốn dĩ ôngđã sắp đặt cho Trầm Ngư và Yến Vân Sơn ở cùng một nhóm, rồi định tung ra vài chiêu trò để hé lộ mối liên hệ giữa hai người trên sóng livestream, nhằm tối đa hóa lưu lượng truy cập cho Yến Vân Sơn.
Nhưng ông không ngờ rằng, dù đã lên kế hoạch kỹ càng, thậm chí còn âm thầm thông đồng với bên Yến Vân Sơn, cuối cùng lại bị Trầm Ngư phá vỡ tất cả bằng hành động không thể lường trước. Giờ đây, Tần Văn Trung chỉ còn biết cầu trời cho hai người kia “vô tình” bốc trúng cùng một số dù xác suất chỉ vỏn vẹn 1/8. Nhưng rõ ràng, đời hiếm khi thuận theo lòng người.
Khi mọi người lần lượt giơ ra mảnh giấy ghi số mình rút được, cặp đôi cho hai ngày tiếp theo cũng dần hé lộ.
[Chị gái xinh đẹp kia bốc được số mấy vậy? Không biết có ở chung nhóm với Vân Sơn nhà chúng ta không?] Một fan của Yến Vân Sơn đang theo dõi livestream của Trầm Ngư nói vậy.
Người quay phim đi theo Trầm Ngư lập tức lia máy quay đến mảnh giấy trong tay cô, để lộ con số “1”.
[Số 1! Hên thật đấy. Không biết khách mời nam bốc được số 1 là ai nhỉ?]
Có người tò mò lẩm bẩm, rồi nhanh chóng rời khỏi livestream của Trầm Ngư để chạy qua phòng livestream của khách mời nam kiểm tra.
Ngay sau đó, phần bình luận trong phòng livestream của Trầm Ngư bắt đầu dày đặc cái tên: “Kiều Thiên Phi.”
Theo sự nhắc nhở của nhân viên chương trình, Trầm Ngư ngước nhìn khách mời nam bốc trúng số “1” giống mình chính là ngôi sao võ thuật Kiều Thiên Phi.
Cảm nhận được ánh mắt xa lạ, Kiều Thiên Phi theo bản năng quay đầu lại, liền chạm phải ánh nhìn của thiếu nữ xinh đẹp đang nhìn mình chằm chằm.
Ánh mắt hai người giao nhau. Kiều Thiên Phi hơi sững lại một chút, sau đó khẽ gượng cười với cô. Ánh mắt y lướt qua mảnh giấy trong tay cô, thấy con số giống với của mình, ngón tay y vô thức siết chặt mảnh giấy trong tay.
Các cặp khác cũng nhanh chóng được xác định.
Yến Vân Sơn và Lâm Ngư ở một nhóm. Tống Sinh và Cố Giai Giai thành một nhóm. Tưởng Thịnh và Trần Hàm Vân thành nhóm còn lại.
Trong giây lát, bình luận trong các phòng livestream của các khách mời bùng nổ với đủ loại cảm xúc:
[Ôi trời ơi, kích thích thật đó! Sinh Sinh cùng nhóm với tiểu sư muội thật luôn. Đúng là duyên trời định mà!]
[Lâm Ngư chung nhóm với Vân Sơn, dù hơi tiếc không phải Trần Hàm Vân, nhưng Lâm Ngư cũng rất ổn mà. Cô ấy mới giành giải Nữ chính xuất sắc nhất Bạch Ngọc Lan phải không? Phối hợp với Vân Sơn chắc chắn bùng nổ.]
Tần Văn Trung thấy Trầm Ngư và Yến Vân Sơn rốt cuộc vẫn không rơi vào cùng một nhóm, trong lòng tuy có chút thất vọng, nhưng chương trình vẫn phải tiếp tục.
Đúng lúc này, du thuyền cũng đã cập bến đảo nhỏ. Tần Văn Trung đứng dậy, ra hiệu cho mọi người rời khỏi thuyền.
Bước chân lên đất liền, Trầm Ngư ngẩng đầu nhìn nơi mình sẽ lưu lại trong thời gian tới.
Hòn đảo này không lớn, cây cối cũng không quá rậm rạp. Ngoại trừ phía đông đảo là rừng cây cao lớn tươi tốt, ba phía còn lại chủ yếu là bụi cây thấp rậm.
Vượt qua bụi cây, cô có thể lờ mờ nhìn thấy góc của một tòa nhà lớn phía xa.
“Đi thôi." Tần Văn dẫn đầu đoàn người đi theo con đường xi măng duy nhất nối từ bến tàu đến biệt thự.
Mọi người lục tục theo sau. Sau vài khúc ngoặt, biệt thự đích đến cuối cùng cũng hiện ra trước mắt họ.
Đó là một biệt thự kiểu Âu ba tầng, mỗi tầng đều có cửa kính sát đất khổng lồ.
Vừa qua khỏi cổng lớn, thứ đầu tiên đập vào mắt là hồ bơi rộng lớn. Bên trái hồ bơi còn có một chiếc bàn tròn nhỏ thanh nhã, là nơi nghỉ ngơi sau các hoạt động thể thao.
Bước vào biệt thự, tầng một chủ yếu là khu vực chức năng như phòng ăn, nhà bếp, phòng trò chơi… còn toàn bộ phòng ngủ đều nằm trên tầng hai.
“Chúng tôi đã sắp xếp phòng cho từng người. Sau khi lên tầng hai, mỗi cánh cửa đều có gắn số. Hãy tìm phòng tương ứng với số trong vé của mình. Nam ở phía bên trái, nữ ở bên phải.”
“Hôm nay quay đến đây là kết thúc. Sau khi vào phòng, mọi người có thể sắp xếp đồ đạc. Mười ngày tới xin mọi người hợp tác và giúp đỡ chương trình.”
Trong lúc Tần Văn nói, người quay phim của ê-kíp chương trình đã lần lượt tắt hết máy quay.
Họ cũng cần tranh thủ thời gian sắp xếp nơi ở của mình và dựng trailer từ những cảnh quay hôm nay để phát sóng vào ngày mai.
Trầm Ngư theo mọi người lên tầng hai, nơi đầu tiên đập vào mắt cô là một hành lang dài thượt.
Trên trần là những chùm đèn pha lê tao nhã, hai bên hành lang là dãy phòng đang mở cửa sẵn.
Cô bước thêm vài bước, ngẩng đầu nhìn thấy bảng hiệu màu hồng với số “1” treo trước cửa phòng bên tay phải.
Có vẻ như đây là phòng cô sẽ ở.
Trầm Ngư rẽ phải bước vào phòng, vừa quay đầu lại định đóng cửa thì thấy Kiều Thiên Phi - bạn cùng nhóm của cô - cũng đang bước vào phòng đối diện.
Những người khác tiếp tục đi tới. Yến Vân Sơn và Lâm Ngư rút số “3” nên phải đi xa hơn một chút.
Trầm Ngư nhận ra khi người kia đi ngang qua cửa phòng mình, hắn quay đầu lại, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.
Trầm Ngư khẽ nhíu mày, chẳng buồn đoán ý đồ trong ánh mắt của Yến Vân Sơn, lập tức đóng cửa, chặn đứng tầm nhìn của hắn.
Bên ngoài, Yến Vân Sơn nhìn cánh cửa vừa mới đóng lại, khuôn mặt đã ám ảnh hắn trong những giấc mơ suốt bảy năm trời lại một lần nữa khuất sau cánh cửa, chỉ đành bất lực thở dài.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng Trầm Ngư không muốn gặp lại mình.
Mọi người, mang theo tâm trạng riêng, lặng lẽ bước vào phòng.
Trong phòng, Trầm Ngư hồi tưởng lại biểu cảm phức tạp ban nãy của Yến Vân Sơn, trên môi bất giác hiện lên một nụ cười lạnh.
Hệ thống truyện ngọt chần chừ mấy lần trong tâm trí cô, cuối cùng cũng từ bỏ ý định khuyên can.
Nó cảm nhận được tâm trạng Trầm Ngư hiện tại vô cùng tồi tệ, nếu còn chọc giận thêm, chắc chắn sẽ bị xử lý ngay tại chỗ.
Tắm xong, cô ngả người xuống chiếc giường êm ái trong phòng.
Má cô lún sâu vào lớp chăn mềm, mũi ngập tràn mùi thơm dịu nhẹ của vải mới giặt.
Ekip chương trình Anh Và Cô Ấy 2 làm việc rất có tâm, chăn gối trong phòng đều là đồ mới, đã giặt sạch và phơi khô ngoài nắng trước khi sử dụng.
Dù sao, ngoại trừ Trầm Ngư, các khách mời khác đều là ngôi sao nổi tiếng, yêu cầu về sinh hoạt cũng rất cao. Tổ chương trình tự nhiên không muốn để các nghệ sĩ phải khó chịu vì mấy chuyện nhỏ nhặt thế này.
Nhắm mắt lại, trong đầu Trầm Ngư chợt hiện lên khoảnh khắc trước khi rời khỏi thế giới cũ, Tiêu Dịch Thành đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Ban đầu, cô thật sự chỉ xem y là công cụ giúp mình thoát khỏi cái thế giới ghê tởm kia. Nhưng chẳng hiểu vì sao, giờ đây trong tim lại có chút cảm giác trống rỗng mơ hồ.
Lúc mới đến thế giới này, cô bận rộn tìm hiểu cốt truyện nên không có thời gian suy nghĩ về cảm xúc bản thân.
Nhưng hiện giờ, khi cốt truyện đã bắt đầu triển khai, trong đêm khuya tĩnh lặng… cô lại chẳng thể ngăn cản được những dòng suy nghĩ len lỏi trong lòng.