“Đương nhiên là chứ... Chính xác thì, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên thấy cô, cô là hảo cho vai Trần Tích Vũ.” Tưởng Thịnh nhướng mày, chậm rãi .
Trầm Ngư mỉm ngọt ngào: “Cảm ơn lời khen của đạo diễn Tưởng.”
Tưởng Thịnh nụ khuôn mặt Trầm Ngư, vẻ nghiêm nghị mặt chợt dịu .
Anh gật đầu: “Hôm nay phim trường vẫn chuẩn xong, dàn diễn viên chính cũng đến. Tôi sẽ để đưa cô xuống nghỉ ngơi . Sáng mai sẽ bắt đầu . Nếu thuận lợi, khi chỉ cần một ngày là xong.”
Vai diễn Trần Tích Vũ thực sự nhỏ. Sau khi xong, trải qua quá trình biên tập, thời lượng xuất hiện màn ảnh cũng chỉ ba đến bốn phút.
Theo ý hiệu của Tưởng Thịnh, đàn ông trung niên từng đưa Trầm Ngư và Hà Kim Ngọc đến phim trường hôm qua , đưa hai họ về khách sạn nơi bộ phận chế tác đang ở tạm.
Hà Kim Ngọc cùng Trầm Ngư phòng khách sạn, đặt hành lý lên bàn, kìm vui mừng: “Đạo diễn Tưởng thực sự coi trọng em đấy.”
Chị nhớ một phân đoạn phỏng vấn trong chương trình Anh Và Cô Ấy 2 mà ê-kíp sản xuất từng hỏi Tưởng Thịnh: “Khách mời nữ nào để ấn tượng sâu đậm nhất?”
Khi Tưởng Thịnh trả lời là Trầm Ngư, lý do là gương mặt cô hợp với màn ảnh rộng.
Hà Kim Ngọc giờ đây bắt đầu nghi ngờ, lẽ từ lúc đó, đạo diễn Tưởng ý định mời Trầm Ngư đảm nhận vai Trần Tích Vũ.
Hà Kim Ngọc nghĩ nghĩ , cảm thấy Trầm Ngư nên bỏ lỡ cơ hội để xây dựng mối quan hệ với đạo diễn Tưởng, khuyên cô:
“Sáng mai lúc phim, em nên tìm cơ hội chuyện nhiều hơn với đạo diễn Tưởng. Nếu thể khiến nhớ đến em, cơ hội , chẳng đầu tiên nghĩ đến sẽ là em ?”
Lời chị hàm ý sâu xa.
Mà thực cũng đúng, diễn viên gặp cơ hội kết với đạo diễn lớn như Tưởng Thịnh, ai mà chẳng tận dụng? Đâu cần đại diện nhắc.
Trầm Ngư chỉ liếc chị một cái, lạnh nhạt :
“Tôi nghỉ ngơi. Chị về .”
Hà Kim Ngọc sững . Chị ngẩng đầu Trầm Ngư, ánh mắt khó tin.
khi thấy ánh lạnh lẽo trong mắt Trầm Ngư, lòng chị bỗng chùng xuống, sự kiêu ngạo tích tụ mấy ngày nay vì Trầm Ngư nể mặt lập tức tan biến.
, cô gái mặt giống các nghệ sĩ khác mà chị từng quản lý.
Trong tay đang nắm giữ thứ thể khiến chị bại danh liệt.
Hà Kim Ngọc nặn một nụ gượng gạo: “Em máy bay cả ngày , đúng là nên nghỉ ngơi sớm. Tôi làm phiền nữa.”
Liễu Thịnh đầy cảm xúc đáp: “Chỉ cái tên như mới xứng với cô.”
Trầm Ngư bật , nam chính mồm mép cũng khá đấy.
cô thể nhận trong mắt chỉ là bản năng con khi đối diện với cái , mang ác ý, nên cũng thấy khó chịu.
Cô đang định gì đó thì một giọng lạnh lùng xen :
“Đến thì mau chuẩn , đừng lãng phí thời gian mấy chuyện vớ vẩn.”
Trầm Ngư khựng , đầu , thì thấy Tưởng Thịnh áo sơ mi trắng, bước từ ngoài phòng nghỉ.
Ánh mắt lướt qua Trầm Ngư, dừng Liễu Thịnh.
Trầm Ngư mỉm với , nhưng khi thì thấy Liễu Thịnh còn cợt nhả, giờ trở nên nghiêm túc.
Anh gật đầu nghiêm chỉnh:
“Đạo diễn Tưởng đúng. Diễn viên mà làm mất thời gian phim thì thật hổ… Tôi chuẩn ngay.”
Nói xong, chờ Tưởng Thịnh đáp mà xoay thẳng về phòng đồ cạnh phòng nghỉ.
Sau khi Liễu Thịnh rời , những còn trong phòng, cả nam lẫn nữ, đều đồng loạt dậy.
“Chào buổi sáng, đạo diễn Tưởng.”
Nói xong, họ cũng đồng loạt theo Liễu Thịnh phòng đồ.
Chứng kiến cảnh tượng bất ngờ , Trầm Ngư thầm nghĩ: Cô chắc chắn thấy chút hoảng loạn trong mắt Liễu Thịnh và những .
Cô nhướng mày, Tưởng Thịnh, cũng lễ phép chào như bao khác:
“Chào buổi sáng, đạo diễn Tưởng.”
Giọng cô gái dịu dàng, trong trẻo, khiến như gột rửa tâm hồn.
Vẻ nghiêm nghị mặt Tưởng Thịnh nhờ đó mà dịu xuống đôi chút.
“Chào buổi sáng.” Tưởng Thịnh đáp .
Ngay đó, giục: “Mau chuẩn .”
Trầm Ngư liếc , gật đầu gì, xoay về phía phòng đồ.
mấy bước, thấy tiếng bước chân phía .
Chân mày Trầm Ngư khẽ động, nhưng cô giả vờ nhận Tưởng Thịnh đang theo , tiếp tục bước phòng đồ của tổ chế tác.
Trong phòng đồ, Liễu Thịnh và những khác trang phục, gương để thợ trang điểm làm việc.
Trầm Ngư bước thì khựng ở cửa, vì nên .
lúc đó, Tưởng Thịnh, vẫn đang sát phía , mở miệng:
“Phi Phi, chị phụ trách trang điểm cho cô .”
“Được!” Một giọng nữ trong trẻo lập tức đáp .
Ngay đó, Trầm Ngư thấy một cô gái tóc ngắn bước từ khu để trang phục, tay cầm một chiếc váy trắng bọc túi chống bụi, lắc m.ô.n.g về phía cô.
Phi Phi mặt Trầm Ngư, ánh mắt quét từ xuống .
“Trần Tích Vũ mà tìm đây ?” Phi Phi nghiêng đầu Tưởng Thịnh phía Trầm Ngư, ánh mắt dần trở nên mãnh liệt.
“Ánh mắt của tệ.”
Phi Phi chờ trả lời, tiếp tục lắc m.ô.n.g tiến sát Trầm Ngư.
Khoảng cách quá gần khiến Trầm Ngư cảm thấy như con cừu sói chằm chằm, mất tự nhiên, nên bước lùi một bước.
Không ngờ phía đụng một vật thể ấm áp.
Trầm Ngư giật , đầu , thì thấy chính là Tưởng Thịnh đang ngay lưng cô.
“Xin .” Cô gái vẻ mặt sững sờ của phía , lập tức hiện lên chút áy náy gương mặt.
Lông mi của Tưởng Thịnh khẽ rung động, vẻ ngạc nhiên mặt lập tức biến mất.
“Không .” Anh với Trầm Ngư, đó liếc cảnh cáo Phi Phi đối diện với vẻ mặt hiếu kỳ.
“Thay đồ xong thì ngoài để cô trang điểm cho.”
Phi Phi Tưởng Thịnh liếc mắt cảnh cáo liền bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn kiềm ánh quá rõ ràng của , giơ tay đưa bộ váy đang ôm trong n.g.ự.c cho Trầm Ngư.
“Cô cách mặc ?”
Trầm Ngư gật đầu. Dù là cô nguyên chủ, đều cách mặc loại trang phục .
Phi Phi thấy thì rạng rỡ: “Vậy thì quá, sẽ giúp cô .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù miệng , nhưng ai trong phòng cũng nhận trong lời cô chút tiếc nuối.
Sắc mặt của Tưởng Thịnh càng lúc càng tối. Anh thúc giục: “Mau đồ .”
Trầm Ngư chút do dự gật đầu, bước phòng đồ nữ phía phòng đồ.
Sau khi cô rời , Tưởng Thịnh hạ giọng cảnh cáo Phi Phi: “Cô chị thể mơ tưởng.”
Phi Phi nhướng nhẹ mày, gương mặt tỏ vẻ bận tâm.
“Yên tâm, chị đây động đến gái thẳng .”
Dù cô gái thẳng gương mặt và vóc dáng đúng chuẩn thẩm mỹ của cô .
Phi Phi liếc sang Tưởng Thịnh, :
“Nếu chị thể mơ ước cô … thì ai thể? Là ?”
Tưởng Thịnh cau mày: “Đừng linh tinh.”
Phi Phi bật : “Chị linh tinh ? Trước , chị đây cũng chọc mấy em gái dễ thương, thấy mặt câu đó?”
“Tưởng Thịnh, chúng mười mấy năm , thích lo chuyện bao đồng từ bao giờ ?”
Thực ban đầu vai Trần Tích Vũ quyết định cắt bỏ. vị đạo diễn mặt tham gia chương trình hẹn hò, ngày đầu tiên gọi điện cho cô , rằng tìm đóng vai Trần Tích Vũ.
Lúc đó Vấn Tiên xong, hậu kỳ cũng bắt đầu. Nếu thêm vai Trần Tích Vũ, gọi cả dàn diễn viên chính đóng máy để bổ sung cảnh .
Tuy thời lượng nhiều, nhưng chuyện vẫn là một phiền toái nhỏ.
Lúc nhận điện thoại, Phi Phi đồng ý với quyết định .
phản đối cũng vô ích, vì Tưởng Thịnh chỉ là đạo diễn của Vấn Tiên mà còn là nhà đầu tư lớn nhất.
Lại thêm tính cách cố chấp từ nhỏ, một khi quyết thì dù cô là bạn hơn chục năm cũng chẳng lay chuyển nổi.
khi gặp Tống Trầm Ngư, sẽ đóng vai Trần Tích Vũ, Phi Phi hiểu vì Tưởng Thịnh kiên quyết như .
Sau khi chứng kiến mấy hành động của Tưởng Thịnh, cô cảm thấy chút buồn .
Cô từng nghĩ rằng Tưởng Thịnh, mà từng đánh giá là máy móc vô cảm, kiếp chắc chắn cô độc, ngày xao động một cô gái.
Phi Phi cũng , Tưởng Thịnh vẻ còn nhận điều đó.
Tưởng Thịnh mấy câu hỏi dồn dập của Phi Phi làm phân tâm, nhưng nhanh chóng lấy bình tĩnh:
“Tôi chỉ chị ảnh hưởng đến cảm xúc của diễn viên.”
“Thật ?” Phi Phi mím môi, gian.
Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Tưởng Thịnh, cô cũng nhắc gì thêm nữa.
[Ngươi đúng là đồ cặn bã.]
Trong phòng đồ nữ, hệ thống truyện ngọt thở dài với Trầm Ngư.
Một phàm thể phát hiện ai đó đang phía , nhưng Trầm Ngư linh hồn của một tu sĩ Hợp Thể kỳ. Dù hiện tại linh lực phong ấn trong thể phàm tục , linh hồn cô vẫn giữ năng lực cảm nhận môi trường xung quanh.
Chưa tính đến việc Tưởng Thịnh gần sát cô như thế, trong căn phòng đồ quá rộng thì chỉ cần liếc trộm Trầm Ngư một cái thôi, cô cũng thể lập tức phát hiện tầm mắt của đối phương.
Vốn dĩ cô tưởng cô gái lúc nãy đủ , đủ nổi bật. bây giờ chỉ một bộ đồ, diện mạo càng mê hơn.
Phi Phi dám tưởng tượng, nếu làm tóc, trang điểm chỉn chu, cô gái sẽ đến mức nào?
Tưởng Thịnh nghiêng đầu cô , ánh mắt lạnh như băng.
Phi Phi gượng: “Tôi chỉ thôi mà.”
Phi Phi sang Trầm Ngư, nhướng mày :
“Đi nào, , để hóa trang cho cô.”
Trầm Ngư giả vờ nhận sự căng thẳng ngầm trong lời của hai , ngoan ngoãn gật đầu, theo Phi Phi phòng đồ và xuống một chiếc gương lớn.
Phi Phi lưng Trầm Ngư, đôi tay khéo léo múa lượn giữa mái tóc dài, dần dần tạo nên một kiểu tóc thanh thoát và tinh tế.
Vì Trầm Ngư vai một tu sĩ tiên môn, nên Phi Phi dùng nhiều trang sức cầu kỳ mà chỉ gài một cây trâm đơn giản lên búi tóc.
Dẫu , cô gái gương với nụ thoáng hiện môi vẫn khiến tim xao động thôi.
Mãi đến khi Phi Phi tất lớp trang điểm, khoanh tay n.g.ự.c tuyên bố “Xong .” thì những đang ngẩn ngơ xung quanh mới chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Trang điểm cho Trầm Ngư là công đoạn mất thời gian nhất, nên cô cũng là cuối cùng thành.
Tưởng Thịnh, ở cửa phòng đồ từ đầu đến giờ, đột nhiên lên tiếng:
“Trang điểm xong thì bắt đầu . Đừng để lãng phí thời gian.”
Dưới lời nhắc nhở của , đành từ bỏ ý định tiếp tục ngắm mỹ nhân, dậy về phía trường .
Trầm Ngư cũng tự nhiên hòa dòng , rời khỏi phòng đồ.
Vai Trần Tích Vũ chỉ bốn cảnh .
Cảnh đầu tiên là đầu tiên Diệp Vô Vấn thấy Trần Tích Vũ, cảnh nhiều nên khó .
Cảnh thứ hai là lúc sư phụ của Trần Tích Vũ yêu cầu cô đến gặp Diệp Vô Vấn - vị sư trẻ đang trong thời kỳ nổi bật như mặt trời ban trưa nhưng buông lời lạnh nhạt, còn thiếu nữ đồng hành mỉa mai.
Hai cảnh còn hầu như là diễn một .
Vì Trần Tích Vũ là một vai diễn khó, đúng với khí chất của Trầm Ngư, nên ngoại trừ vài đầu còn quen góc máy, bộ quá trình diễn suôn sẻ.
Sau khi tất các cảnh chính diện, Trầm Ngư còn thêm vài cảnh góc nghiêng cận mặt theo yêu cầu của Tưởng Thịnh. Đến đây, công việc của cô coi như thành.