Trầm Ngư quay đầu lại, liền thấy Kiều Thiên Phi trong bộ vest đen đang vội vàng chạy đến.
Cô đứng tại chỗ chờ y tới gần.
Khi y dừng lại trước mặt, Trầm Ngư thấy trán y lấm tấm mồ hôi.
Trầm Ngư cong môi cười nhẹ, rồi lập tức thu lại vẻ mặt ấy, hỏi:
“Anh Kiều, anh đến đây làm gì vậy?”
Kiều Thiên Phi khẽ mỉm cười, có chút ngại ngùng: “Tôi cũng sống ở khu này.”
Giọng y nghe hơi yếu ớt.
“Vậy à? Trùng hợp ghê.” Trầm Ngư giả vờ không nhận ra sự căng thẳng của đối phương, mỉm cười nói, “Đã tiện đường như vậy, hay là anh lên nhà tôi uống ly trà nhé?”
“Thật sao…” Kiều Thiên Phi lắp bắp, rồi lập tức sửa lại, “À ý tôi là… có phiền cô không?”
Tuy nói vậy, nhưng ánh mắt y lại ánh lên vẻ mong đợi sâu sắc.
Nhìn dáng vẻ lúng túng của Kiều Thiên Phi, Trầm Ngư không nhịn được muốn trêu chọc y.
Cô cố tình giả vờ do dự, như thể đang cân nhắc thật sự.
“Ừ thì…”
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Kiều Thiên Phi thoáng hiện vẻ thất vọng và hối hận. Đáng lẽ y không nên mở lời.
Nhưng cô gái trước mặt lại mỉm cười tiếp lời:
“Tất nhiên là không phiền rồi, Anh Kiều, mời.”
Kiều Thiên Phi ngẩn ra một lát, ánh mắt lập tức bừng sáng.
“Ừm.” Y khẽ đáp.
Dù biết cô gái này đang trêu mình, y cũng không thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Kiều Thiên Phi theo Trầm Ngư lên tầng. Sau khi mở cửa, Trầm Ngư đứng ở cửa mời y vào:
“Anh Kiều, mời vào.”
Kiều Thiên Phi hơi mỉm cười, bước qua người Trầm Ngư vào trong.
“Mời anh ngồi.” Trầm Ngư chỉ tay về phía ghế sofa trong phòng khách. Sau khi Kiều Thiên Phi gật đầu, cô xoay người bước vào bếp.
Chẳng bao lâu sau, Trầm Ngư bưng một ấm trà đi ra.
Kiều Thiên Phi lập tức đứng dậy, định giúp cô cầm ấm trà.
Trầm Ngư mỉm cười ngăn tay y lại, rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện.
“Sao trước giờ tôi chưa từng thấy anh trong khu này nhỉ?” Trầm Ngư vừa rót trà vừa hỏi, khoé môi khẽ cong.
Kiều Thiên Phi chớp mắt, trả lời:
“Gần đây tôi mới chuyển đến.”
Y liếc nhìn Trầm Ngư, bổ sung:
“Là công ty sắp xếp.”
Trầm Ngư gật đầu, vẻ mặt tỏ ra tin lời y nói, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười.
Trụ sở công ty quản lý của Kiều Thiên Phi ở tận phía bên kia thành phố, cách khu nhà này một quãng rất xa. Sao có chuyện công ty lại sắp xếp nghệ sĩ ở xa như vậy?
Nhưng Trầm Ngư không vạch trần lời nói dối của Kiều Thiên Phi.
Kiều Thiên Phi nâng ly trà lên, nhấp một ngụm. Ánh mắt vô tình lướt qua bàn tay trắng trẻo của cô gái ngồi đối diện đang cầm ly trà.
Làn hơi nước bốc lên từ ly trà càng làm đôi tay ấy trông mềm mại, xinh đẹp hơn.
Tim Kiều Thiên Phi bất chợt đập nhanh hơn. Y cụp mắt xuống, che đi cảm xúc dâng trào trong lòng.
Kiều Thiên Phi cũng không rõ tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy.
Y đã cố tình mua nhà ở cùng khu với cô gái này, lấy lý do là công ty sắp xếp.
Việc làm đó kỳ thực có chút đường đột, nhưng Trầm Ngư là cô gái đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời y có thể tiếp xúc thân thể mà không thấy khó chịu.
Cho nên Kiều Thiên Phi không thể không để tâm đến cô.
Từ sau khi Trầm Ngư và Yến Vân Sơn công khai đối đầu, chương trình Anh Và Cô Ấy 2 ngừng quay, các khách mời được đưa trở về công ty chủ quản, Kiều Thiên Phi vẫn luôn âm thầm theo dõi động tĩnh của Trầm Ngư.
Y còn cố ý tìm hiểu mọi chuyện xảy ra trên mạng mấy ngày gần đây.
Vì vậy lúc này khi ngồi đối diện với Trầm Ngư, y không thể không nhớ tới những lời đồn về chuyện Yến Vân Sơn đã làm với cô.
Kiều Thiên Phi và Yến Vân Sơn vốn không thân quen. Một người là thần tượng tuyến đầu, một người là diễn viên hành động, đường hướng khác biệt, không giao thoa.
Nhưng lúc này, Kiều Thiên Phi không khỏi sinh lòng căm ghét với Yến Vân Sơn.
Y ghét hắn vì đã lừa dối tình cảm của quá nhiều cô gái, lại càng giận hắn vì đã tổn thương người con gái trước mặt y.
Kiều Thiên Phi siết chặt ly trà, hỏi:
“Chuyện trên mạng mấy ngày nay… tôi có thấy rồi. Cô… vẫn ổn chứ? Nếu cần giúp đỡ gì, cứ nói với tôi.”
Câu cuối cùng, giọng y nhỏ dần.
Cô gái đối diện ngước mắt nhìn y đầy kinh ngạc, khiến y sợ cô hiểu lầm, liền vội bổ sung:
“Chỉ là dạo này tin tức trên mạng nhiều quá, tôi… tình cờ thấy thôi.”
Kiều Thiên Phi sợ Trầm Ngư cho rằng y xen vào chuyện riêng của người khác. Dù sao thì đó cũng là việc cá nhân của cô, y vốn không nên hỏi.
Nhưng Kiều Thiên Phi thật sự chỉ muốn làm gì đó giúp cô gái này.
Trầm Ngư nghe vậy thì mỉm cười:
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng hiện tại tôi không có việc gì cần sự giúp đỡ từ người khác cả.”
Nghe vậy, Kiều Thiên Phi có chút thất vọng:
“Vậy… cũng được.”
Lúc này, y đã uống hết trà trong ly.
Một vị khách biết điều nên chủ động cáo từ trước khi chủ nhân tiễn khách.
Kiều Thiên Phi không muốn quấy rầy thêm, đành đặt ly trà lên bàn, hơi tiếc nuối đứng dậy chào:
“Cảm ơn cô đã mời trà, rất ngon. Tôi còn chút việc, xin phép về trước.”
Trầm Ngư cũng đứng dậy:
“Anh Kiều cứ thong thả. Có dịp chúng ta lại gặp.”
Kiều Thiên Phi gật đầu, bước về phía cửa. Nhưng vừa đi được hai bước, y đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô gái đang đi sau chuẩn bị tiễn y.
Giọng y hơi run:
“À… tôi có thể… xin phương thức liên lạc với cô không?”
Cô gái phía sau nghe vậy thì hơi đỏ mặt, mỉm cười:
“Tất nhiên rồi.”
Tim Kiều Thiên Phi đang hồi hộp lập tức yên ổn trở lại.
Y lấy điện thoại ra, mở WeChat, kết bạn với Trầm Ngư, rồi mang tâm trạng thỏa mãn xuống lầu.
Sau khi bóng lưng y khuất trong thang máy, biểu cảm ngượng ngùng trên gương mặt Trầm Ngư dần tan biến, thay vào đó là nụ cười có chút trêu chọc.
[Anh ấy dễ thương thật đấy.] Trầm Ngư nói với hệ thống truyện ngọt.
[Nếu ban đầu các ngươi chọn Kiều Thiên Phi làm nam chính để ta theo đuổi, có khi ta đã chịu đóng vai nữ chính ngoan ngoãn theo ý các ngươi rồi.] Trầm Ngư thở dài.
Hệ thống truyện ngọt nghe vậy thì nghẹn họng, không nhịn được phản bác:
[Kiều Thiên Phi thì có gì hơn Yến Vân Sơn? Hắn không có ngoại hình nổi bật như Yến Vân Sơn, cũng không có gia thế hiển hách như hắn. Sao ngươi lại thích Kiều Thiên Phi mà không phải Yến Vân Sơn?]
Trầm Ngư bật cười.
[Ta đã trả lời từ lâu rồi. Vì ta không muốn dính dáng đến loại đàn ông bẩn thỉu. Dù một người có xuất sắc đến đâu, chỉ cần đạo đức hắn thối nát, thì trong mắt ta, hắn cũng chẳng khác gì rác rưởi.]
Ngay khi Trầm Ngư vừa dứt lời, chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên.
Trầm Ngư đóng cửa lại, bước đến bàn cầm điện thoại lên và nghe máy:
“Alo?”
“Trầm Ngư, là tôi.” Giọng Hà Kim Ngọc vang lên trong điện thoại.
“Tôi biết là chị, chị Hà. Có chuyện gì vậy?”
“Đạo diễn Tưởng Thịnh vừa gọi cho tôi, nói muốn mời em đóng phim mới của cậu ấy.” Cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn trong giọng Trầm Ngư, Hà Kim Ngọc liền nói thẳng vào vấn đề.
“Tưởng Thịnh?”
Trầm Ngư lập tức nhớ lại người thanh niên có mái tóc ngắn đen nhánh, gương mặt u sầu mà tao nhã như một hoàng tử trong tranh.
“Sao anh ta lại mời tôi?” Trầm Ngư nghi hoặc hỏi.
Lúc quay Anh Và Cô Ấy 2, hình như cô và Tưởng Thịnh cũng không tiếp xúc mấy thì phải?
Hà Kim Ngọc cười khẽ:
“Cậu ấy nói vai diễn đó rất hợp với em.”
Chị ta không nhịn được thở dài trong lòng. Từ sau khi tham gia Anh Và Cô Ấy 2, Tống Trầm Ngư ngày càng may mắn, giờ lại lọt vào mắt xanh của đạo diễn nổi tiếng như Tưởng Thịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù hiện tại Trầm Ngư đang nắm nhược điểm của chị ta trong tay nhưng Hà Kim Ngọc vẫn không khỏi cảm thấy có chút vui thay cho cô.
Tưởng Thịnh là ai?
Anh là một đạo diễn nổi tiếng, đã từng sản xuất ba bộ phim điện ảnh b.o.m tấn. Vô số ngôi sao trong giới giải trí đều khao khát có được một vai diễn trong phim của anh.
Tuy nhiên, Tưởng Thịnh có sự kiêu ngạo của một học giả, cộng thêm xuất thân danh giá, càng làm tính cách anh thêm kiêu ngạo.
Do đó, tiêu chí đầu tiên khi chọn diễn viên của anh là: Phải phù hợp với vai diễn.
Nếu không hợp, dù có nổi tiếng đến đâu, đẹp trai xinh gái cỡ nào, anh cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn.
Vai diễn lần này mà Tưởng Thịnh mời Trầm Ngư thực ra không phải mới, Hà Kim Ngọc từng nghe nói qua.
Hai năm nay, Tưởng Thịnh vẫn đang quay một bộ phim tiên hiệp chuyển thể từ tiểu thuyết mạng nổi tiếng. Trên thực tế, các cảnh quay của dàn nhân vật khác đã hoàn thành từ lâu, chỉ còn chờ hậu kỳ chỉnh sửa và duyệt phát hành.
Tuy nhiên, có một vai phụ trong phim mà từ đầu đến cuối Tưởng Thịnh vẫn chưa tìm được diễn viên ưng ý.
Bộ phim tiên hiệp ấy có tên là “Vấn Tiên”, kể về thiếu niên bình thường Diệp Vô Vấn. Sau khi gia tộc bị diệt, người thân bị sát hại, chàng trưởng thành chỉ sau một đêm, bắt đầu dốc lòng tu hành, vượt mọi gian khó, cuối cùng phi thăng thành tiên, tiêu diệt kẻ thù, báo thù cho người thân.
Câu chuyện cũng đan xen tình cảm yêu - hận giữa nam chính và hai người phụ nữ trong đời của chàng: hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng.
Vai diễn mà Tưởng Thịnh mời Trầm Ngư đảm nhận, thực ra chỉ là một vai phụ nhỏ - sư tỷ trong môn phái tu tiên mà Diệp Vô Vấn gia nhập, đồng thời là người con gái đầu tiên mà chàng thầm yêu.
Trong nguyên tác, vị sư tỷ này xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, xứng danh đệ nhất mỹ nhân trong giới tu tiên “Vấn Tiên”.
Nhưng tính cách lại lạnh lùng kiêu ngạo, gần như không màng đến người khác.
Khi nam chính Diệp Vô Vấn thành khẩn thổ lộ tình cảm, nàng không chỉ thẳng thừng từ chối, mà còn chế giễu chàng là đũa mốc mà chòi mâm son, tu vi thấp kém mà cũng dám mơ tưởng đến nàng.
Sau này, nhờ có hai nữ chính khác luôn bên cạnh động viên, chàng mới dần buông bỏ được tình cảm dành cho sư tỷ.
Dĩ nhiên, người phụ nữ từng làm tổn thương nam chính ấy cũng không có kết cục tốt đẹp.
Trong khi Diệp Vô Vấn ngày càng thăng tiến trong tu đạo, thì sư tỷ ấy vẫn dậm chân tại chỗ.
Cuối cùng, Diệp Vô Vấn cùng hai nữ chính phi thăng, còn sư tỷ vì tâm ma quấy phá, mà sớm gặp đại họa, c.h.ế.t trong tiếc nuối.
Đây là một vai phụ khó diễn, ít đất diễn, lại không được yêu thích. Vì được miêu tả là tuyệt sắc giai nhân, nên diễn viên thủ vai phải thật sự xinh đẹp nổi bật, nếu không sẽ bị chê cười.
Hơn nữa, đây còn là một vai phản diện từng bị độc giả “ném đá” dữ dội khi truyện đăng tải.
Nên đa số nữ diễn viên đều không muốn nhận vai này, mà thích đóng hai vai nữ chính bên cạnh nam chính hơn.
Vì vậy, suốt thời gian dài, đạo diễn Tưởng Thịnh vẫn chưa tìm được người phù hợp.
Hà Kim Ngọc từng nghe một người trong ngành nói rằng: Nếu đến tháng Năm vẫn không ai nhận, đạo diễn Tưởng thà cắt bỏ nhân vật chứ không giao cho người không xứng.
Ấy vậy mà giờ đây, Tưởng Thịnh lại đích thân mời Trầm Ngư nhận vai này, khiến Hà Kim Ngọc không khỏi bất ngờ.
Tuy Weibo của Trầm Ngư hiện đang tăng mạnh lượng theo dõi, nhưng Hà Kim Ngọc hiểu rõ, phần lớn những người theo dõi ấy là vì nhan sắc và mối quan hệ rối rắm giữa cô và Yến Vân Sơn.
Khi vụ việc lắng xuống, lượng fan ấy sẽ rời đi.
Trầm Ngư rất cần một tác phẩm đủ sức nặng để giữ chân khán giả.
Dù vai diễn này không được yêu thích, nhưng Vấn Tiên là b.o.m tấn chiếu rạp mùa hè, được góp mặt thôi cũng đã là một cơ hội lớn.
“Tôi nghĩ em nên nhận vai này.” Hà Kim Ngọc nói.
Trầm Ngư mím môi trầm ngâm.
Dù lần này Yến Vân Sơn thất thế, nhưng hắn vốn đã có lượng fan khổng lồ. Dù mất một phần lớn, nhưng hắn vẫn chưa thật sự sụp đổ.
Hơn nữa, chuyện bê bối đời tư, cùng lắm cũng chỉ là vấn đề đạo đức, không liên quan pháp luật.
Chỉ cần Yến Vân Sơn mặt dày, rút khỏi giới giải trí một thời gian rồi trở lại, thì dư luận cũng dần lắng xuống.
Thậm chí, sự kiện lần này còn giúp hắn lọc ra những fan trung thành nhất, những người càng yêu hắn hơn sau khi thấy “thần tượng cũng là con người.”
Vậy nên, Trầm Ngư vẫn chưa thể rời khỏi thế giới này.
Nếu đã ở lại, thì chi bằng tận dụng cơ hội lần này để thật sự thể nghiệm việc làm diễn viên.
“Được, tôi sẽ đi.” Trầm Ngư gật đầu, “Chị Hà, phiền chị liên hệ giúp tôi.”
“Yên tâm, cứ để tôi lo.”
Một tuần sau, tại phim trường tỉnh L.
Trầm Ngư vừa bước ra khỏi xe limousine cùng Hà Kim Ngọc, đã có hai người đàn ông trung niên đứng chờ sẵn trước cổng phim trường vội vã chạy tới.
“Chào cô, chắc cô là cô Tống Trầm Ngư?” Một người mặc áo sơ mi ca rô, vừa nhìn thấy mặt Trầm Ngư thì ánh mắt sáng lên.
“Vâng, tôi là Tống Trầm Ngư.” Trầm Ngư lịch sự mỉm cười, bắt tay với ông ta.
Người đàn ông cười niềm nở:
“Mời cô theo tôi, đạo diễn Tưởng đã đến từ hôm qua để sắp xếp trường quay.”
Trầm Ngư khẽ gật đầu, không nói thêm.
Hà Kim Ngọc vốn lanh lợi, lập tức bước lên bắt chuyện cùng người đàn ông.
Người kia thở dài nói:
“Chúng tôi cứ nghĩ vai này sắp bị cắt bỏ rồi, vì đạo diễn Tưởng bảo nếu không tìm được người phù hợp thì thà bỏ còn hơn. Không ngờ lại tham gia chương trình đó rồi tìm được một cô gái hợp vai đến vậy.”
Ông ta nhìn Trầm Ngư, tán thưởng:
“Vai Trần Tích Vũ quả thật phải do người đẹp như cô Tống diễn mới hợp.”
Hà Kim Ngọc khiêm tốn:
“Anh quá khen rồi, là Trầm Ngư có phúc mới được đạo diễn Tưởng để mắt đến.”
Dù nói vậy, nhưng trong lòng Hà Kim Ngọc vẫn có chút kiêu hãnh.
Vì người đầu tiên phát hiện ra tiềm năng của Trầm Ngư chính là chị ta.
Trầm Ngư vừa đi vừa nghe họ trò chuyện. Không bao lâu, ba người đã đến khu quay phim của Vấn Tiên - một cung điện cổ nguy nga, trang trí lộng lẫy.
Vừa bước qua cửa, Trầm Ngư đã thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen và quần tây đang đứng giữa sân, chỉ đạo nhân viên sắp xếp đạo cụ.
Anh cao ráo, dáng người mảnh khảnh, vì hơi cúi xuống nên Trầm Ngư chỉ thấy được nét mặt nghiêm nghị ở góc nghiêng.
Tưởng Thịnh lúc này trông có vẻ dứt khoát và mạnh mẽ hơn khi còn ở chương trình Anh Và Cô Ấy 2.
Nhưng khí chất trầm ổn và khắc chế vẫn khiến người đối diện khó rời mắt.
“Đạo diễn Tưởng!”
Người đàn ông trung niên dẫn đường gọi.
Dù Tưởng Thịnh trông trẻ hơn ông ta nhiều, nhưng ông ta vẫn tỏ ra cực kỳ tôn kính khi nói chuyện.
“Cô Tống đến rồi.”
Nghe vậy, Tưởng Thịnh quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Trầm Ngư, vẻ mặt nghiêm túc của anh bất giác dịu lại.
“Đã lâu không gặp.” Tưởng Thịnh bước về phía cô, nhẹ nhàng chào hỏi.
Anh đưa tay ra trước, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.
Trầm Ngư nhìn bàn tay thon dài đưa ra trước mắt, do dự một giây, sau đó mới khẽ đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với Tưởng Thịnh.
Thật ra, kể từ ngày họ chia tay nhau ở phim trường Anh Và Cô Ấy 2, cũng chỉ mới khoảng mười ngày trôi qua.
“Vào trong rồi nói chuyện.” Tưởng Thịnh khẽ cười, nói.
Anh ghé sát nói nhỏ vài câu với hai người vừa ra đón Trầm Ngư, rồi bảo họ đi làm việc khác. Sau đó, anh đích thân dẫn Trầm Ngư và Hà Kim Ngọc đến phòng nghỉ của bộ phận chế tác - nơi các nhân viên hậu trường nghỉ ngơi.
Nhưng vì lúc này mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho buổi quay, nên trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.
“Mời ngồi.”
Sau khi bước vào khu nghỉ ngơi, Tưởng Thịnh chỉ vào chiếc ghế đối diện rồi nói với Trầm Ngư.
Trầm Ngư không hề do dự, bước đến ngồi xuống vị trí mà anh chỉ.
Tưởng Thịnh cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô.
“Cô đọc kịch bản rồi chứ?” Tưởng Thịnh lên tiếng sau khi đã ngồi vững.
“Vâng.” Trầm Ngư nhẹ nhàng đáp.
Nhân vật cô đảm nhận - Trần Tích Vũ - trên thực tế chỉ xuất hiện trong vài phân cảnh rất ngắn. Tổng cộng cũng chỉ có ba cảnh quay.
Một là cảnh nam chính Diệp Vô Vấn gặp Trần Tích Vũ giữa trời mưa.
Hai là cảnh Diệp Vô Vấn không kiềm được tình cảm, thổ lộ với nàng, nhưng lại bị nàng lạnh lùng mỉa mai.
Cảnh cuối cùng là lúc Diệp Vô Vấn phi thăng thành tiên, còn Trần Tích Vũ bị tâm ma quấy nhiễu, lựa chọn tự kết liễu lúc chứng kiến người kia bay lên tầng trời.
“Thế nào? Cô có tự tin thể hiện tốt không?” Tưởng Thịnh hơi nhướng mày, hỏi.
Trầm Ngư không kìm được khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Đương nhiên là có rồi. Sao thế, đạo diễn Tưởng không tin tôi sao?”
Nếu như lần này Tưởng Thịnh mời cô diễn một vai nào khác, có lẽ Trầm Ngư còn phải cân nhắc.
Nhưng nhân vật mà anh mời cô đảm nhận lại là nữ tu sĩ tiên môn...