Hoa Đào Bên Tây Viện

Chương 9



Cấm vệ quân đến Hầu phủ thì chỉ thấy trước cửa treo cờ tang trắng, chính giữa linh đường đặt hai cỗ linh cữu.

 

Một là của Mạnh Lan, cái kia là của ta.

 

Cha nắm giữ hai mươi vạn đại quân. Trong giờ khắc nguy cấp thế này, Hoàng thượng nhất định sẽ bắt ta vào cung làm con tin để đề phòng cha ta nảy sinh dị tâm.

 

Ta tuyệt đối không thể bị bắt vào cung.

 

Trước mặt Cấm vệ quân, Tiểu Thúy khóc lóc nước mắt nước mũi tèm nhem: "Tiểu thư ở trong cung chịu sỉ nhục tột cùng, không còn mặt mũi sống trên đời này nữa nên đã đi theo Cô gia rồi!"

 

Ta mượn việc mình bị hủy dung sai người tìm một nữ thi có vóc dáng tương đồng với ta giả dạng thành bộ dạng của ta, nhờ vậy tránh được cuộc kiểm tra của Cấm vệ quân.

 

Sau khi thành thân, Mạnh Lan đã nói cho ta biết vị trí của hầm rượu, còn như biết trước hết tất cả mà dặn dò ta rằng: "Nếu như gặp phải chuyện phiền phức mà ta lại không ở bên cạnh nàng thì nàng cứ đến đây ẩn mình."

 

"Những thứ khác không cần bận tâm. Tiền tài trong nhà mất đi cũng không sao, ta nhất định sẽ đến tìm nàng."

 

Ta vừa bị thương vừa tàn phế trốn trong hầm ngầm tối đen như mực, kiên cường hơn bản thân tưởng tượng rất nhiều.

 

Mỗi ngày Tiểu Thúy đều mang thức ăn nóng hổi và thảo dược xuống. Ta dặn nàng ấy nói với người trong phủ rằng nếu gặp đại loạn thì hãy tự lo lấy thân, không cần bận tâm đến ta.

 

Mấy ngày sau đó, trong phủ đột nhiên không còn động tĩnh gì, Tiểu Thúy cũng không mang thức ăn đến.

 

Ta bị thương ở m.ô.n.g cho nên không leo lên được.

 

May nhờ trong nhà còn có một sinh vật sống cho nên mỗi lần ta nghe tiếng chó sủa thì miệng hầm ngầm lại rơi xuống vài cái bánh bao màn thầu.

 

Màn thầu mỗi ngày một cứng hơn, nhân bánh bao sau này cũng bị thiu.

 

Nhưng ta kiên định tin rằng Mạnh Lan sẽ trở về.

 

Có lúc ta khát đến mức khó chịu bèn mở vò rượu ra dốc vào miệng uống.

 

Chà… nói thật thì uống xong trong lòng dễ chịu hơn hẳn. Cả người lâng lâng như sắp thành tiên.

 

Trong cơn mơ màng, ta quay trở về thời niên thiếu.

 

Ta là nhi nữ độc nhất trong nhà, nhưng lại không có ai cùng tuổi chơi đùa.

 

Năm sáu tuổi, ta nghe câu chuyện "Khoét vách trộm ánh sáng" liền bắt chước làm theo, đục một cái lỗ trên bức tường phía tây của sân.

 

Nhìn qua cái lỗ nhỏ liền có thể thấy một sân viện đầy hoa đào rụng.

 

Đám gia phó cầm chổi quét dọn, không ai nói lời nào, yên tĩnh vô cùng.

 

Rõ ràng nhà ta cũng có sân vườn rộng lớn như vậy, rõ ràng nhà ta cũng có gia phó quét dọn sân viện.

 

Nhưng ta cứ cảm thấy không thú vị bằng việc quan sát nhà người khác qua lỗ hổng trên tường.

 

Một hôm ta chạy tới chơi, vừa ghé vào miệng lỗ thì một đôi mắt to tròn chớp chớp đã đập vào tầm mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta sợ đến mức té ngã chổng mông.

 

"Ê, ngươi là tiểu thư nhà Tạ tướng quân phải không?"

 

Cứ thế mà chúng ta quen biết nhau.

 

Từ đó về sau ta thường xuyên chổng m.ô.n.g bò bên bức tường, dựa vào cái lỗ nhỏ đó, mỗi lần trò chuyện cùng hắn là hết cả buổi.

 

Ví dụ "Hôm nay ta ăn mười cái bánh sủi cảo, ma ma khen ta nè."

 

Ví dụ "Mẹ của ngươi có đánh m.ô.n.g ngươi không?"

 

Ví dụ "Cha ta muốn nạp hai nàng hầu làm thiếp liền bị mẹ ta phạt quỳ bàn giặt rồi, hì hì."

 

Mạnh Lan nói: "Ta cũng từng quỳ bàn giặt."

 

"Vì sao?"

 

"Mẹ của ta thích nấu rượu, cây đào trong nhà là để làm rượu hoa đào. Ta lén chạy vào hầm rượu uống say làm cả nhà tìm không ra."

 

Nhưng ta không phải bằng hữu đầu tiên của Mạnh Lan. Hắn còn có một người bạn khác là Chung Thiệu Hiên.

 

Nhắc đến bằng hữu tốt là Mạnh Lan thao thao bất tuyệt, vẻ mặt đầy tự hào.

 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Thiệu Hiên là công tử nhà Chung viên ngoại, hắn ở phía Tây nhà ta. Giống như ngươi, đều là hàng xóm của ta. Cha hắn thường dẫn hắn đến nhà ta làm khách."

 

"Học vấn của Thiệu Hiên tốt lắm. Tuổi tác bằng ta mà đã đọc xong Tứ Thư Ngũ Kinh rồi. Cha ta lúc nào cũng khen hắn là nhân tài có thể đỗ Trạng nguyên, sau này có thể làm quan lớn."

 

"Tính tình Thiệu Hiên cũng vô cùng tốt, ôn nhu nhã nhặn..."

 

Dưới sự thổi phồng nhiệt tình của Mạnh Lan, trong lòng ta, vị thiếu gia họ Chung chưa từng gặp mặt này dần trở thành một sự tồn tại giống như thần thoại.

 

Sau này gặp hắn tại tiệc sinh thần của Mạnh lão Hầu gia ta liền cảm thấy quả nhiên hắn đúng như trong truyền thuyết.

 

Dáng người thẳng tắp như tùng, phong thái đạm bạc như cúc, cử chỉ nho nhã lễ độ.

 

Sau này vì tranh giành chó mà ta cùng Mạnh Lan kết thù.

 

Chuyện cũ chợt như một giấc mộng, trong cơn say vẫn vương hương rượu hoa đào.

 

Trong mơ màng, có người ôm ta trèo lên. Ta khẽ hừ mấy tiếng, hắn dùng tay che mặt ta nói: "Bên ngoài có ánh sáng, đừng vội mở mắt."

 

Đợi khi ta dần thích ứng thì hắn mới bỏ tay ra.

 

Mạnh Lan phong trần mệt mỏi, tóc tai tán loạn, trên mặt dính bụi bẩn và máu.

 

Nhiều ngày rồi ta chưa tắm rửa. Tuy mặt đã hết sưng nhưng vẫn còn lưu lại những vết đỏ.

 

Lần nữa gặp lại, cả hai đều chật vật vô cùng.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com