Hoa Đào Bên Tây Viện

Chương 10



"Sao trông như quỷ thế kia."

 

Chúng ta nhìn nhau với vẻ chưa thỏa mãn rồi "phụt" một tiếng bật cười.

 

Tiếp đó ta ôm lấy cổ hắn, nức nở khóc trong lòng hắn.

 

"Đừng sợ, Linh nhi, ta về rồi."

 

"Linh nhi!"

 

Ta quay đầu lại. Trong ánh mắt nhòa lệ, ta nhìn thấy cha và mẹ, người mà ta đã lâu không gặp.

 

Cha chưa cởi áo giáp, mẹ cười mà nước mắt lưng tròng.

 

Thời tiết đầu thu trong lành, trời cao mây tạnh.

 

Hoàng đế sớm đã làm mất lòng dân. Cha ta nghe tin ta và Mạnh Lan đều c.h.ế.t thì nghĩa vô phản cố đứng về phe Duệ Thân Vương, cũng cùng tạo phản.

 

Mạnh Lan đi Trừ Châu cứu tế nạn dân, nạn dân không hề bạo loạn mà ngược lại những kẻ đồng hành nhân cơ hội muốn ra tay với hắn.

 

May thay, võ nghệ của hắn cao cường, sớm có cảnh giác nên thoát c.h.ế.t trong gang tấc.

 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cha ta ngồi trên ghế thái sư, trầm giọng nói: "Ta và mẹ của con bị đày đi xa, Linh nhi thì ở trong cung chịu hình phạt, hiền tế cũng suýt gặp độc thủ, kẻ đầu sỏ đều là hoàng đế."

 

"Chỉ cần hắn còn ngồi trên vị trí đó một ngày thì cả nhà chúng ta vĩnh viễn không có ngày yên ổn."

 

"Lão tử vì nước bôn ba nửa đời mà hắn lại dám ra tay với người nhà ta. Lão tử làm sao tha cho hắn được!"

 

Ta ốm yếu nằm bò trên giường, không thể đồng tình hơn.

 

Mẹ kiểm tra vết thương của ta, thấy kỳ lạ mà nói: "Thân thể của con mềm yếu mong manh như thế, hai mươi đại bản trong cung có thể lấy đi nửa cái mạng của con. Sao nhìn qua lại không quá nghiêm trọng thế này?"

 

Ta cố gắng hồi tưởng. Trước khi chịu hình phạt, hình như Chung Thiệu Hiên đã dặn dò gì đó với thị vệ hành hình.

 

Sau khi Tân đế lên ngôi, việc đầu tiên hắn làm là mở quốc khố, phái người xuống Giang Nam cứu tế nạn dân.

 

Mạnh Lan cùng ta thương lượng xong liền quyên góp một nửa gia tài.

 

Đầu của Cựu đế treo cao trên tường thành, chó đi qua cũng phải khinh bỉ mấy tiếng.

 

"Phì, cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi!"

 

"Phì, cái tên họ Chung thông đồng làm bậy kia đâu? Sao không c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn xuống!"

 

"Này, cái tên họ Chung kia không những bình an vô sự mà lại còn lên chức nhất phẩm Thượng thư rồi. Các ngươi nói xem đây là cái thế đạo gì?"

 

Khi Mạnh Lan đút thuốc cho ta từng nhíu mày mấy lần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta viện cớ đẩy bát thuốc ra: "Chàng chê ta rồi đúng không? Chàng chính là chê ta trở nên xấu xí!"

 

Mỗi lần ta hồ đồ như vậy thì Mạnh Lan đều sẽ khen ta là nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, rồi lại hôn hôn ôm ôm bế ta lên cao.

 

Tối đến chúng ta ngủ chung giường, hắn ôm lấy ta từ phía sau.

 

Ta sợ hãi vội vàng nắm lấy tay hắn: "Mông vẫn chưa khỏi, chàng đừng làm bậy."

 

Hình như hắn vốn cũng không có ý định làm gì, chỉ vùi đầu vào cổ ta, giọng nghẹn ngào: "Ta không bảo vệ tốt cho nàng mới khiến nàng chịu nhiều khổ sở như vậy."

 

"Nhưng mà." hắn cẩn thận hỏi, "Linh nhi à, khi nghe tin ta c.h.ế.t nàng có đau lòng không?"

 

Đêm cuối thu hơi se lạnh, trên người hắn ấm áp, dựa vào rất thoải mái.

 

Ta nói thật: "Không."

 

"Vì sao?" Mạnh Lan không cam lòng ngồi bật dậy khỏi giường, bi thương đến sắp khóc: "Lẽ nào nàng đối với ta lại không có chút nào..."

 

"Ta biết chàng chưa chết. Chung Thiệu Hiên sớm đã nói cho ta rồi."

 

Khi ta bị nhốt trong cung, Chung Thiệu Hiên giả vờ khuyên ta thuận theo hoàng đế nhưng thực chất lại mang đến tin Mạnh Lan chưa chết, bảo ta đừng từ bỏ hy vọng, còn muốn giúp ta rời khỏi hoàng cung.

 

Thế là ta giả vờ tranh cãi với hắn. Hắn chạy đến trước mặt hoàng đế nói khéo vài câu khiến ta bị phạt trượng một trận rồi đuổi ra khỏi cung.

 

Hắn còn nhắc nhở ta: "Nếu cục diện thay đổi, Tạ Đại tướng quân nhất định sẽ nhận chiếu về kinh trước. Muội nhất định phải bảo vệ tốt bản thân. Nếu rơi vào tay địch trở thành con tin thì người bị kiềm chế nhất chính là cha muội."

 

Lúc đó ta còn chưa hiểu ý lời hắn nói.

 

Cho đến khi tin Duệ Thân Vương tạo phản truyền đến thì ta đã sớm sắp xếp t.h.i t.h.ể giả, tự mình trốn vào hầm rượu.

 

Tân triều dần đi vào quỹ đạo, Chung Thiệu Hiên không còn hành vi nịnh bợ như ngày trước mà thoáng cái biến thành bề tôi giỏi trị quốc.

 

Cơ thể ta dần dần tốt lên, da dẻ cũng khôi phục sự trắng nõn mịn màng có sức sống. Dù trang điểm nhẹ hay đậm đều là đại mỹ nhân.

 

Vào một ngày trời thu trong lành, Chung Thiệu Hiên khoác trên mình quan phục màu đỏ thẫm đến nhà bái phỏng.

 

Cách biệt nhiều năm, ba chúng ta lại cùng ngồi một chỗ.

 

Không giống thời niên thiếu, nhưng lại đâu đâu cũng hệt như thời niên thiếu.

 

Hắn đứng dậy, sắc mặt ngưng trọng hành đại lễ: "Chung mỗ đã làm ba chuyện sai lầm, hôm nay đặc biệt đến đây xin lỗi."

 

"Ta vì muốn giữ gìn quan lộ mà sau khi cầu thân với Tạ gia muội muội lại nuốt lời, gây thêm phiền phức cho Tạ gia và Tạ gia muội muội, đây là lỗi thứ nhất."

 

"Tại tiệc mừng của Trấn Quốc Công, ta nhận ý chỉ của Phế đế, mua chuộc thị nữ trong phủ, hạ mê dược vào quạt xếp, cố ý khiến Hầu phu nhân ngã, mượn việc này làm xấu danh tiếng Hầu phủ, phá hoại tình cảm giữa Hầu gia và phu nhân, đây là lỗi thứ hai."

 

"Trong cung, ta nhắc nhở Hầu phu nhân chớ để mình trở thành con tin trong tay kẻ khác, tuy là nhắc nhở có ý tốt, nhưng cũng có tính toán riêng của mình, đây là lỗi thứ ba."

 

Ta nghi hoặc hỏi: "Điều thứ ba là sao?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com