Nhưng trong khoảng thời gian đó, nàng ấy lại trở nên thân thiết với ta như bị cái gì nhập vào.
Sau này, ta mới biết nàng ấy đã để ý đến Lý Thời Hoằng.
Sau khi ta và Lý Thời Hoằng bái lạy bài vị của phụ thân và nương của ta, nàng ấy không còn đến nữa.
"Một kẻ ngu ngốc, lấy một tên nghèo rớt mồng tơi, ngay cả một cái đám cưới ra hồn cũng không có mà vẫn còn hớn hở nữa chứ."
Thỉnh thoảng, khi ta đi ngang qua cửa nhà nàng ấy, còn có thể nghe thấy nàng ấy đang mắng chửi bằng giọng điệu không to mà cũng không nhỏ trong sân.
Sau đó, khi ám vệ của Lý Thời Hoằng tìm đến thôn Đào Hoa.
Người trong làng đều sững sờ, mới mơ hồ nhận ra rằng người phu quân mà Liễu Kim Châu nhặt được là một nhân vật không tầm thường.
Mọi người từ nhỏ đã sống trong làng, nơi xa nhất từng đến chỉ là trấn Thập Lý.
Lần đầu tiên thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều sợ hãi, không dám ra khỏi nhà.
Vì vậy khi ta mang theo gói đồ nhỏ đi theo Lý Thời Hoằng rời khỏi thôn, chỉ có Xuân Tú đứng tựa vào cổng sân cũ kỹ.
Nàng ấy dùng đôi mắt hạnh nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi cười lạnh nói: "Chim sẻ nhỏ còn mơ được thành phượng hoàng, coi chừng bị người ta nhổ lông rồi vứt về đây."
Bây giờ, thật sự đã bị nàng ấy nói trúng rồi.
7
Sau khi về đến nhà, ta dùng một chiếc khăn sạch lau chùi bàn thờ của phụ thân và nương.
Sau đó, ta thắp ba nén hương, rồi quỳ xuống lạy.
Khi đầu ta chạm xuống đất, những giọt nước mắt đã kìm nén từ lâu mới rơi xuống.
“Phụ thân, nương, nữ nhi đã trở về rồi đây, đã làm hai người lo lắng rồi.”
Sau này sẽ không như thế nữa.
Khi đứng dậy, ta vội vàng dùng tay áo lau nước mắt.
Mở gói đồ mang theo bên mình ra.
Bên trong ngoài mấy bộ quần áo, còn có một tờ ngân phiếu và một ít tiền đồng lẻ.
Trước đây ta có sáu viên kim châu nhỏ, một viên dùng để cứu mạng Lý Thời Hoằng.
Năm viên còn lại, khi Lý Thừa Diễn ra đời, ta đã nhờ người làm một chiếc khóa trường thọ nhỏ.
Khi rời khỏi phủ Thái Tử, ta hầu như không mang theo gì cả, ngay cả ngọc bội mà Lý Thời Hoằng tặng ta năm xưa cũng để lại dưới gối.
Nhưng ngân phiếu thì ta có mang theo một tờ.
Coi như đó là thù lao cho việc ta đã từng cứu mạng Lý Thời Hoằng.
Dù sao thì mạng sống của hắn ta chắc chắn còn quý giá hơn trăm lượng bạc này nhiều.
Sau khi dọn dẹp xong tiền bạc và quần áo, ta cầm lấy cây chổi tre quét sạch sân nhà.
Rồi ta dùng bùn vàng và gạch để xây một chuồng gà trong sân, chuẩn bị nuôi mấy con gà.
Trong lúc ta bận rộn với những việc này, người trong làng đã đi qua đi lại trước sân nhà ta không biết bao nhiêu lần.
Ánh mắt của họ không biết là vô tình hay cố ý nhưng đều rơi vào người ta.
Thỉnh thoảng còn thì thầm với nhau, bật cười nhẹ.
Ta cũng không để tâm, thậm chí khi đứng dậy còn chào hỏi họ: “Chào dì Vương, dì Lý ạ.”
Những người được ta chào càng ngạc nhiên hơn, rồi cười gượng đáp lại: “Nữ nhi của nhà họ Liễu, cháu đã về rồi à.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta gật đầu, rồi hỏi: “Dì ơi, ở đâu có bán giống gà tốt nhỉ? Cháu muốn nuôi vài con gà.”
Tuy người trong làng hay tám chuyện, nhưng lòng dạ vẫn rất tốt.
Nghe ta hỏi vậy, họ vội vàng nói: “Gà giống ở nhà ông Ngưu ở đầu làng vừa khỏe mạnh mà còn rẻ nữa, để ta dẫn cháu đi.”
“Vâng, cảm ơn dì.”
8
Nửa tháng sau, gió thu đã thổi vàng những chiếc lá trên cành.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Những câu chuyện phiếm trong làng đã chuyển từ việc nói về ta sang những chuyện kỳ lạ trong làng.
Ví dụ như con trai của dì Lý làm tiểu nhị ở trấn Thập Lý, mấy hôm trước về trễ, trên đường hình như đã gặp phải yêu quái.
Nó có răng nanh dài, đôi mắt phát sáng màu xanh lục ở trong đêm.
Lại có người nói anh ta gặp được thần tiên, yêu quái thường ăn tim người, nhưng con trai dì Lý lại bình an vô quay sự trở về.
Thậm chí sáng hôm sau khi anh ta đi làm, còn được chủ quán tăng tiền lương.
Nói chung, ai cũng có lý lẽ của mình, nói gì cũng rất hợp lý.
Bên này, ta mua sáu con gà con từ nhà ông Ngưu lại mua thêm một con gà mái để lấy trứng.
Mỗi sáng ta cho gà ăn xong rồi sẽ đi lên núi nhặt củi.
Tuy ngày tháng trôi qua khá bận rộn nhưng đầy đủ, dường như bốn năm ở phủ Thái tử chỉ là một giấc mơ.
9
Hôm đó, sau khi ta nhặt củi xong, đang trên đường trở về từ trên núi.
Ta vừa ngân nga một giai điệu không tên vừa suy nghĩ xem có nên lên trấn mở một sạp hàng nhỏ hay không.
Ở kinh thành, ta đã thấy hai bên đường có những nữ nhân dựng quầy bán những món điểm tâm do họ tự làm.
Hình dáng xinh xắn, tinh tế, hương vị cũng rất ngon, vì vậy buôn bán rất tốt.
Còn ta thì giỏi làm đủ thứ món, nhất là hầm canh và làm hoành thánh nhỏ.
Kỹ năng này cũng không nên bỏ phí.
Trước đây ở phủ Thái Tử, ta cũng từng nấu hai lần.
Lần đầu là khi vừa mới đến, ta đã hầm canh gà nhân sâm cho Lý Thời Hoằng, hầm trên lò suốt sáu tiếng đồng hồ.
Nhưng hắn ta lại nhíu mày: “Kim Châu, những việc này cứ để người hầu làm là được.”
Ta ngay lập tức ngẩn người.
Rõ ràng trước đây ở thôn Đào Hoa hắn ta đã từng nói thích uống canh do ta nấu nhất.
Bỗng nhiên lại thay đổi như vậy, dù có chậm hiểu đến đâu ta cũng cảm nhận được sự chán ghét trong mắt của hắn ta.
Chỉ là lúc đó ta đã mang thai Thừa Diễn, không thể dễ dàng rời đi.
Lần thứ hai là ba ngày trước khi ta rời phủ Thái Tử.
Không biết vì sao Thừa Diễn đột nhiên giận dỗi, không chịu ăn cơm.
Ta liền làm một ít hoành thánh, nấu với nước dùng đậm đà, hương vị thơm ngon, mùi hương lan tỏa.
Đến mức đầu bếp trong cung đã ở đây hơn mười năm cũng đặc biệt đến hỏi ta công thức.
Nhưng khi ta chuẩn bị mang canh gà đến phòng của Thừa Diễn thì thằng bé đã chạy đến phía sau bếp với vẻ mặt tức giận.