Hồ Tiên Đại Nhân Của Ta

Chương 2



Lần này, khi phải rời đi, cuối cùng ta cũng có thể nhìn thấy sự phồn hoa của kinh thành ở trong truyền thuyết.

Nghĩ đến đây, bước chân của ta càng nhẹ nhàng hơn.

Lý Thừa Diễn chạy theo phía sau ta với những bước chân vội vã.

Thằng bé nhẹ nhàng kéo lấy tay áo của ta, khuôn mặt hiện rõ sự khó chịu.

Thằng bé dường như có chút bất an: "Liễu Kim Châu, ngươi định đi đâu?"

Rồi lại đỏ mặt bổ sung thêm một câu: "Đừng đi ra ngoài làm ta mất mặt."

Ta khẽ cười, từ từ rút tay áo ra khỏi tay thằng bé.

Rồi đỡ lấy vai của thằng bé, đẩy nhẹ về phía sau.

"Lý Thừa Diễn, ta về phải nhà rồi, sẽ không làm ngươi thấy mất mặt nữa."

3

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Nửa tháng sau, ta trở về thôn Đào Hoa.

Đây là quê hương của ta.

Cũng là nơi ta đã gặp Lý Thời Hoằng.

Khi đó, toàn thân hắn ta dính đầy máu, trên n.g.ự.c còn bị trúng một mũi tên.

Cứ thế ngã gục ở bên vệ đường.

Ta đặt bó củi vừa nhặt được xuống, cúi người kiểm tra hơi thở của hắn ta.

Vẫn còn thở.

Vì vậy, ta bỏ lại bó củi mà ta khó khăn lắm mới nhặt được, cõng hắn ta về nhà.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ta mới phát hiện ra hắn ta có ngoại hình rất đẹp.

Còn đẹp hơn cả Lưu tú tài, người đẹp trai nhất của làng chúng ta rất nhiều.

Lúc đó, mặt ta đỏ bừng.

Sau đó, ta đã lấy hết tiền để mời đại phu đến chữa khỏi cho hắn ta.

Nhưng ai ngờ, khi Lý Thời Hoằng vừa mở mắt ra, liền giữ chặt lấy cổ tay ta, đè ta nằm xuống dưới người hắn ta.

Hắn ta nghiêm giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

Ta ngẩn ra một lúc rồi đáp: "Ta là Liễu Kim Châu."

Nghe vậy, Lý Thời Hoằng nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới.

Một lúc sau, giống như thấy ta không có gì nguy hiểm, hắn ta mới buông tay ta ra.

Hắn ta cười nhạo: "Kim Châu? Tên này... Thật là tầm thường."

Ta lập tức cảm thấy không vui, đếm ngón tay tính toán với hắn ta: "Tầm thường chỗ nào? Mạng của ngươi là do ta bỏ ra một viên kim châu để cứu về đấy."

Nghĩ đến đây, ta lại càng thấy đau lòng.

Nếu biết miệng hắn ta xấu xa thế này, ta đã không cứu hắn ta rồi.

Thấy ta như vậy, Lý Thời Hoằng ho nhẹ một tiếng, không thoải mái nói: "Sau này, ta sẽ đền cho ngươi nhiều viên kim châu hơn."

Ta nghĩ thầm, hắn ta đã thảm đến mức này rồi mà còn muốn khoe khoang!

Có lẽ trên mặt ta viết rất rõ hai chữ "Không tin".

Lý Thời Hoằng vừa tức giận vừa thấy buồn cười, trên khuôn mặt nhợt nhạt cũng hiện lên chút sắc hồng.

Hắn ta tháo từ thắt lưng lấy ra một miếng ngọc bội, ném vào tay ta: "Lấy cái này làm tín vật, cô... Ta tuyệt đối sẽ không thất hứa."

4

Lý Thời Hoằng thật sự rất khó nuôi.

Không ăn hành, gừng, gà vịt thì không ăn phần cổ trở lên và chân trở xuống.

Cá phải có người gỡ hết xương mới chịu ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Làng trên xóm dưới đều biết ta nhặt được một mỹ nam, nên thường tìm cớ đến thăm.

Không chỉ có những nữ nhân chưa có phu quân mà còn có những tân nương mới cưới cũng thường mang ớt khô, thịt khô đến tặng ta.

Chỉ để nhìn lén Lý Thời Hoằng một cái.

Ta thấy hơi nhức đầu, nên vào một buổi chiều trăng thanh gió mát.

Ta ám chỉ một cách khéo léo mà tinh tế để Lý Thời Hoằng rời đi: "Ngươi dưỡng sức gần khỏe rồi, cũng nên trở về rồi đó."

Lúc đó, Lý Thời Hoằng đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ đọc một quyển sách.

Rõ ràng tư thế ngồi phải có chút lúng túng, nhưng nhìn từ trên người hắn ta lại trông giống như một bức tranh.

Nghe vậy, Lý Thời Hoằng ngẩng đầu nhìn ta, khóe miệng hơi nhếch lên: "Kim Châu, nàng có cần phu quân không?"

Dưới ánh nắng, chàng trai trẻ với khí chất khiêm tốn, dung nhan như ngọc.

Sự dịu dàng trong mắt hắn ta giống như rượu có thể làm say lòng người.

Đầu ta "bùm" một tiếng nổ tung, mặt cũng đỏ bừng lên.

5

Ban đầu khi vừa mới nhặt hắn ta về, ta thực sự có suy nghĩ đó.

Nương của ta đã qua đời khi sinh ta mà năm ta bốn tuổi, phụ thân ta cũng vì bất cẩn rơi vào dòng sông chảy xiết mà c.h.ế.t đuối.

Từ đó ta phải sống cô độc một mình ở trong thôn Đào Hoa này.

Những ngày bình thường thì không sao, nhưng mỗi khi đến ngày Tết, ta lại cảm thấy buồn.

Lúc đó, ta đã nghĩ nếu có một người ở bên cạnh mình thì tốt biết bao!

Sau đó, ta gặp Lý Thời Hoằng, hắn ta lại đẹp trai như vậy.

Ta liền nghĩ đợi hắn ta khỏi bệnh sẽ hỏi hắn ta có muốn lấy ta không.

Như vậy mỗi năm đến ngày Tết, ta có thể làm một bàn đầy đồ ăn ngon, không phải lo lắng ăn không hết nữa.

Nhưng còn chưa kịp hỏi, ta đã phát hiện ra một vấn đề khó giải quyết.

Lý Thời Hoằng, hắn ta thực sự quá kén chọn và khó nuôi!

Lại còn rất dễ thu hút sự chú ý của người khác!

Nếu hắn ta gây ra rắc rối gì cho ta thì thật sự không tốt chút nào.

Vì vậy bắt đầu từ lúc đó, ta đã từ bỏ ý nghĩ này.

Chỉ một lòng chờ hắn ta khỏi bệnh, rồi nhanh chóng tiễn vị đại Phật này đi.

Nhưng bây giờ.

Khi hắn ta vừa cười nhẹ vừa hỏi ta có muốn một người phu quân hay không.

Ta vẫn không kìm được mà gật đầu.

Muốn.

Dù có khó nuôi đến đâu, ta cũng muốn nuôi thử xem sao.

6

Quả nhiên, những quyết định đưa ra trong lúc kích động cuối cùng cũng phải trả giá đắt.

Năm đó, ta chỉ mang theo một gói đồ nhỏ, đi theo Lý Thời Hoằng lên kinh thành.

Bây giờ, ta lại mang theo nó quay trở về.

Khi Xuân Tú ở nhà bên cạnh nhìn thấy ta, rõ ràng đã ngớ người ra.

Sau đó nàng ấy nói với giọng mỉa mai: "Ta còn tưởng là ai cơ chứ? Liễu Kim Châu, chẳng phải ngươi đã lên kinh thành làm phu nhân quan lớn rồi hay sao? Sao bây giờ lại quay về đây một mình?"

Năm đó, khi Lý Thời Hoằng còn ở đây, Xuân Tú luôn tìm cớ đến nhà ta.

Hôm nay là khăn thêu, ngày mai là canh hầm với xương, đem đến như thể không cần tiền.

Rõ ràng trước đây nàng ấy ghét ta nhất, không chửi ta là đồ ngốc, thì cũng nói ta là đồ sao chổi.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com