Hồ Tiên Đại Nhân Của Ta

Chương 11



2

Chuyện ta tới trấn Thập Lý vẫn bị người khác biết.

Lúc này cánh chim của Vương gia đã gần như bị tiêu diệt nên ta cũng không còn sợ hãi nữa.

Nhưng kẻ điên Vương Nhược Hoa này vậy mà còn phái toàn bộ những ám vệ còn lại của gia tộc đến thôn Đào Hoa.

Ta cho người ép nàng ta uống huyết hồn tán.

Độc huyết hồn tán tan vào cốt nhục người, phá đi da thịt người, là thiên hạ chí độc.

Nhưng Vương Nhược Hoa lại không hề giãy giụa mà bình tĩnh uống ly rượu độc kia.

Khi độc phát tác, đầu tóc nàng ta rối tung, chậm rãi nắm chắt lấy góc áo ta, hỏi: “Thái Tử điện hạ, năm đó bên hồ Vị Ương ở Đông Cung, chàng biết rõ là ta cố ý đẩy Liễu Kim Châu vừa mới sinh xuống nước, nhưng vẫn che chở cho ta, chàng có nhìn thấy ánh mắt lúc ấy của Liễu Kim Châu không?”

Cơ thể ta hơi cứng lại, bàn tay rũ bên người cũng vô thức nắm chặt lại.

Lần đó, là ta có lỗi với Kim Châu.

Có lẽ là thấy sắc mặt của ta càng ngày càng khó coi, Vương Nhược Hoa nở nụ cười.

“Điện hạ, ngày đó chàng lừa được ta, khiến ta cho rằng trong lòng chàng thiên vị ta. Nhưng chàng cũng lừa được Liễu Kim Châu đó, chàng đoán xem nàng ta còn có thể quay trở lại bên cạnh chàng không? Ha ha ha…”

Ta nhìn ý cười điên cuồng trên mặt nàng ta, chỉ cảm thấy buồn cười.

Tình cảm giữa ta và Kim Châu, nàng ta sao có thể hiểu được?

Kim Châu nhất định sẽ trở lại bên cạnh ta, chỉ cần ta giải thích rõ ràng với nàng là được.

Ta chán ghét liếc nhìn Vương Nhược Hoa.

Lại nhìn thấy khóe miệng nàng ta trào ra m.á.u tươi, trừng lớn hai mắt nhìn vào hư không, trong miệng lẩm bẩm nói: “Phụ thân, huynh trưởng, là Hoa Nhi làm liên lụy tới các người, Hoa Nhi xuống dưới bồi tội với các người...”

Ngay sau đó, nàng ta mất đi hơi thở.

3

Một năm rưỡi sau khi Kim Châu rời đi.

Ta cuối cùng cũng ngồi lên vị trí kia.

Khi đại điển đăng cơ kết thúc, ta đã gấp không chờ nổi mà dẫn Thừa Diễn đến trấn Thập Lý.

Một năm rưỡi này, Thừa Diễn thường thường hỏi ta: “Liễu Kim Châu đi đâu rồi?”

Ta đều không trả lời.

Mà lần này, ta nói cho nó: “Chúng ta đi đón Kim Châu trở về, từ nay về sau, một nhà chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa.”

Thừa Diễn rất vui vẻ, nhưng nó vẫn cố gắng không biểu hiện ra bên ngoài.

Từ nhỏ nó đã là đứa trẻ trong ngoài bất đồng như vậy.

Chúng ta một đường không dừng, gần như chạy suốt ngày đêm tới trấn Thập Lý.

Nhưng lần này, Liễu Kim Châu không muốn đi cùng ta nữa.

Vương Nhược Hoa nói đúng, Kim Châu thật sự không cần ta nữa rồi.

Nàng còn gả cho người khác, ánh mắt nàng nhìn người kia, ta rất quen thuộc.

Đó là nhiều năm về trước, khi ở thôn Đào Hoa, nàng đã từng dùng ánh mắt đó nhìn về phía ta.

Lúc ấy trong đầu ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chính là g.i.ế.c nam nhân kia sau đó cướp Kim Châu về.

Cho dù nàng không muốn, ta cũng phải đưa nàng đi.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn từ bỏ.

Kim Châu nghĩ nàng cố ý nói ra lời nói tàn nhẫn đó để ép ta lui bước.

Nhưng thật ra không phải.

Mà trong khoảnh khắc ấy, lòng ta mềm đi.

Bởi vì nàng lúc này rất hạnh phúc, không hề giống như Kim Châu trộm rơi nước mắt khi đối mặt với cả một bàn đồ ăn tinh xảo ở Đông Cung.

4

Năm ta bốn mươi tuổi, ta truyền ngôi cho Thừa Diễn.

Rồi một mình đi đến trấn Thập Lý.

Tiệm hoành thánh của Kim Châu giờ đã thành tiệm bánh bao, chủ quán cũng đã đổi người.

Ta lại đến thôn Đào Hoa, chỉ thấy căn nhà nhỏ của Kim Châu vẫn còn đó nhưng trống không.

Nữ nhân ở nhà kế bên, hình như tên là Xuân Tú, nhìn thấy ta thì sững người.

Ta hỏi nàng ấy có biết khi nào Kim Châu trở về hay không.

Nàng ấy hằn học nói: "Nhà Kim Châu đã chuyển đi từ mấy năm trước rồi, sẽ không quay lại nữa đâu."

Ban đầu ta không tin.

Ở trong thôn đợi hơn một tháng, vẫn không đợi được Kim Châu.

Thế là, ta rời thôn Đào Hoa, du ngoạn khắp thế gian.

Trong lòng cũng hy vọng, ở một nơi nào đó có thể gặp lại Kim Châu.

Thậm chí ta còn lóe lên một ý nghĩ độc ác, nếu nàng sống không tốt, có phải nàng sẽ bằng lòng quay về bên ta không?

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ngày hôm đó, ta đi ngang qua một thị trấn nhỏ gần biên cương.

Ngồi uống trà ở quán nước ven đường.

Đúng lúc này, một tràng cười quen thuộc vang lên bên tai.

Ta ngẩng đầu nhìn, đó chính là Kim Châu và phu quân của nàng.

Hai người đang tay trong tay, dường như đang nói đến chuyện gì đó thú vị, trông vô cùng hạnh phúc.

Lúc này, tóc mai ta đã điểm bạc.

Nhưng dung nhan của Kim Châu vẫn giống như hai mươi năm trước, không có chút thay đổi nào.

Ánh mắt nàng vẫn sáng ngời linh hoạt như thuở nào.

Lướt qua nhau, nàng không nhận ra ta.

Còn ta, cũng không dám bước lên nữa.

Ngoại truyện 2: Ngoại truyện về Bạch Tranh

1

Ta là con hồ ly tinh đầu tiên giữa trời đất.

Sau năm trăm năm tu luyện trên núi Cửu Thai, ta đã chống đỡ được ba đạo lôi kiếp.

Nghe nói phàm là những kẻ đã trải được qua ba đạo lôi kiếp đều đã phi thăng.

Ta nghĩ, vậy ta cũng là thần tiên rồi.

Một ngày nọ, ta xuống núi.

Ta phát hiện ra đám dân ngu muội dưới núi này, không một ai thờ phụng Hồ Tiên đại nhân đệ nhất thiên hạ như ta.

Ta có hơi tức giận.

Bèn tìm đến ngôi miếu thần có hương khói thịnh vượng nhất ở đây rồi ăn hết tất cả hoa quả cúng.

Ta còn muốn nhân lúc đêm tối lén đổi tượng thần thành mặt của ta.

Dù sao ta cũng đẹp hơn tượng thần này nhiều.

Vị tiên nhân được thờ phụng trong thần miếu là Tiên Tôn Thượng Thanh.

Tiên Tôn Thượng Thanh không hề tức giận, ngược lại còn hỏi ta vì sao muốn đổi tượng thần của ông ấy.

Ta vừa ăn một chùm nho tím, vừa nói: "Ta cũng là thần tiên, đổi thành tượng thần của ta thì có gì mà không được?"

Thượng Thanh lắc đầu: "Tiểu hồ ly, ngươi vẫn chưa phải là thần tiên."

Ta không phục: "Ta đã chống đỡ được ba đạo lôi kiếp, tại sao lại không phải là thần tiên?"

Thượng Thanh lại nói với ta, ta còn thiếu một đạo tình kiếp chưa qua.

Chỉ khi vượt qua cửa ải này, ta mới có thể chân chính phi thăng thành tiên.

Ta thầm nghĩ, chuyện này chẳng khó khăn gì, đợi ta xuống trần gian, chỉ cần dùng một chút tiểu thuật là được.

Thượng Thanh dường như nhìn thấu tâm tư của ta, bèn hạ một đạo dẫn lôi chú lên người ta.

Ông ấy nói: "Tiểu hồ ly, ngươi chưa được giáo hóa, e rằng bản tính hoang dã khó thuần, định dùng thuật pháp làm tổn thương người vô tội, nên ta gieo chú này xuống. Nếu ngươi sử dụng pháp thuật trước mặt người phàm, nhất định nó sẽ dẫn thiên lôi đến."

2

Ta không tin.

Thế là vào một đêm nọ, ta chặn đường một thiếu niên đang đi về thôn.

Thiếu niên vừa kia nhìn thấy ta đã sợ đến mức nhảy dựng lên, miệng kêu lớn: "A yêu quái..."

Ta có hơi bực mình, nói với hắn ta: "Ta không phải yêu quái, ta là Hồ Tiên đại nhân, hôm nay đặc biệt hạ phàm để thực hiện cho riêng ngươi một điều nguyện vọng."

Nghe vậy, thiếu niên kia lập tức ngừng kêu la, hắn ta quỳ xuống đất dập đầu trước ta: "Hồ Tiên đại nhân tại thượng, nguyện vọng của tiểu nhân là tiền lương hàng tháng tăng lên gấp đôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thầm nghĩ, chuyện này quá đơn giản, bèn búng tay một cái.

"Sáng mai, ông chủ của ngươi sẽ tăng lương cho ngươi."

Thiếu niên kia cảm tạ rối rít rồi bỏ đi, còn nói với ta, nếu điều ước thành hiện thực, ngày mai hắn ta sẽ quay lại dập đầu với ta.

Nhưng ngày hôm sau, ta không đợi được hắn ta.

Mà lại đợi được một đạo thiên lôi, đánh chính xác vào người ta.

Bộ lông tuyệt đẹp mà ta tự hào bỗng chốc bị cháy đen thui, ta tức đến mức lăn ra bên đường.

Ngay lúc đó, ta đã gặp được Liễu Kim Châu.

3

Liễu Kim Châu đặt cho ta một cái tên, gọi là Tiểu Bạch.

Nghe thật là ngố.

Nhưng xét thấy nàng nấu ăn ngon nên ta sẽ tha thứ cho nàng.

4

Sau khi vết thương trên người ta lành lại.

Liễu Kim Châu rất vui mừng, khen ta là hồ ly ngoan ngoãn nhất trên đời này.

Hừ, đương nhiên rồi.

Liễu Kim Châu còn hôn ta.

May mà ta là một hồ ly lông trắng nên nàng không thể nhìn thấy ta đỏ mặt.

5

Liễu Kim Châu có nuôi một con gà mái béo tốt.

Ta vẫn luôn không cầm lòng được mà nhìn chằm chằm vào nó.

Liễu Kim Châu lại ôm lấy đầu hồ ly của ta, không cho ta nhìn.

Nàng nói phải đợi đến đêm giao thừa, nàng sẽ làm món gà kho tàu mà ta thích nhất cho ta ăn.

Được thôi.

Vậy ta sẽ đợi nàng.

Đêm giao thừa, Kim Châu uống say, nằm gục trên bàn.

Ta đang định tiến lên l.i.ế.m nàng ấy.

Nhưng lại phát hiện ra mình đã hóa thành người.

Dường như ta cảm nhận được điều gì đó.

Sau khi bế Kim Châu lên giường, ta vội vàng đi đến chỗ Thượng Thanh.

Quả nhiên, Thượng Thanh nói với ta, Kim Châu chính là tình kiếp của ta.

6

Ta trở lại bên cạnh Kim Châu.

Nhưng lần này ta không còn ở trong hình dạng của một con hồ ly nữa.

Ta cùng nàng mở một tiệm bán hoành thánh, còn học được cách gói hoành thánh.

Tốt thật.

Điều phiền phức duy nhất đó là ta lại sử dụng pháp thuật trước mặt người khác.

Nhưng ta không còn cách nào khác, phía đối diện có quá nhiều người.

Không nằm ngoài dự đoán, ta lại bị sét đánh cháy thành một con hồ ly đen thui.

Nhưng điều bất ngờ là, Kim Châu đã nhận ra ta từ lâu.

Dường như nàng thật lòng thích ta.

Khi người phàm thích một người họ sẽ muốn thành thân với người đó.

Vì vậy, ta hỏi Kim Châu, có thể gả cho ta không.

Hình như Kim Châu do dự.

Đây cũng là lần đầu tiên ta cảm nhận được cảm giác hồi hộp, ta nhìn nàng không chớp mắt.

Cho đến khi nàng gật đầu.

Trái tim ta mới bình tĩnh lại, tiếp sau đó là niềm vui sướng.

Giống như cảm giác lần đầu tiên được ăn nho.

7

Ngày ta và Kim Châu thành thân, Tam Thanh cũng đến.

Ông ấy biến thành một thư sinh, ngồi giữa đám đông, uống một chén rượu mừng rồi lại rời đi.

Chỉ để lại một món quà mừng: Ngưng Thần Châu.

Ông ấy cũng biết điều đấy, không đến tay không.

8

Trước tiệm hoành thánh của Kim Châu, đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ đáng ghét và một tên nam nhân đáng ghét.

Họ nói muốn đưa Kim Châu đi.

Thực ra ta biết họ là ai.

Ta từng thấy họ trong ký ức của Kim Châu.

Đều không phải thứ tốt lành gì.

Ta rất muốn khiến họ biến mất ngay tại chỗ.

Ngay khi ta khẽ động ngón tay chuẩn bị thi triển pháp thuật, Kim Châu đã ngăn ta lại.

Nàng nói không muốn nhìn thấy ta bị thiên lôi đánh nữa, nàng sẽ đau lòng.

Thế là ta không động đậy nữa, ngoan ngoãn đợi nàng ở tiệm hoành thánh.

May mắn thay, nàng ấy thực sự đã trở về.

9

Kim Châu có thai rồi.

Ta nghe nói mỗi lần nữ tử nhân gian sinh nở giống như bước một chân vào cửa quỷ.

Huống chi, lần trước Kim Châu sinh ra cái đứa đáng ghét kia, đã suýt mất nửa cái mạng.

Nếu lần này lại mất nửa cái nữa... phi phi phi.

Ngay lúc này, ta nghĩ đến viên Ngưng Thần Châu mà Thượng Thanh đã tặng.

Đúng như tên gọi, Ngưng Thần Châu có tác dụng tĩnh tâm ngưng thần.

Ta vẫn luôn cảm thấy, tuy thứ này cũng được xem là bảo vật, nhưng công hiệu lại chẳng đáng kể.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu trong tình huống cụ thể, vật này vẫn có thể ngưng tụ tinh thần con người...

Đêm đó, sau khi Kim Châu ngủ say.

Ta vận nội đan trong cơ thể, mượn Ngưng Thần Châu để lấy nội đan ra.

Sau đó, chia nó ra làm hai.

Ta đưa nửa viên nội đan vào miệng Kim Châu.

10

Từ nay về sau, thế gian này sẽ không còn Hồ Tiên đại nhân nữa.

Nhưng sẽ có Liễu Kim Châu và phu quân tuấn tú của nàng.

Họ sẽ cùng nhau đi qua mọi ngóc ngách của thế gian này, sống một cuộc đời lâu dài, hạnh phúc.

- Hoàn -

💗💗 Bộ này cũng hay lắm ạ:

Ca ca ta lấy tiền bán đất đi học để mua về một tẩu tẩu kiều diễm.



Nàng ăn cháo gạo lứt thì cổ họng bị xước đến độ chảy máu, mặc áo vải thô thì cánh tay nổi mẩn đỏ.

Cả làng đều bảo nhà ta lấy phải loại phá của.



Thế nhưng sau này, nàng làm ăn kiếm được tiền nhiều, còn lén nấu canh ba ba bổ dưỡng cho ca ca ta.



Nàng là tẩu tẩu tốt nhất, tuyệt vời nhất trên đời này.

“Tức Phụ Ngàn Vàng” trong nhà tui nhenn


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com