Hồ Tiên Đại Nhân Của Ta

Chương 10



Lúc này Lý Thời Hoằng không nhìn phía trước, hắn ta sợ bản thân nhìn bóng dáng của người kia nhiều thêm một chút.

Sẽ không màng đến nàng nguyện ý hay không mà giữ nàng lại.

Hắn ta chỉ có thể ôm lấy nhi tử đang không ngừng khóc nháo, trầm giọng nói: “Thừa Diễn, nếu con cứ như thế này, sẽ chỉ khiến nàng thêm chán ghét con mà thôi.”

30

Kể từ đó, Lý Thời Hoằng không còn xuất hiện nữa.

Cho đến năm sau, khi ta sinh ra Tiểu Mãn, hắn ta phái ám vệ đưa tới cho ta một chiếc rương bằng gỗ đàn hương.

Bên trong rương tràn ngập những viên kim châu.

Khi đó ta đang ôm Tiểu Mãn nhăn dúm dó vào trong lòng, ánh nắng ấm áp bên ngoài chiếu vào trong nhà.

Dường như cũng có một buổi chiều sau giờ Ngọ như vậy.

Nam tử trẻ tuổi trên người mang theo vết thương nhưng lại đầy khí thế và nội liễm, nghiêng người dựa vào đầu giường.

Khóe mắt hắn ta chan chứa ý cười, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói: “Không phải chỉ là một viên kim châu nho nhỏ thôi sao? Tương lai ta sẽ bù cho nàng càng nhiều kim châu lớn hơn nữa.”

Ký ức như bị bao trùm bởi sương mù mỏng, dần dần tan đi.

Ánh vào mi mắt ta là Bạch Tranh đang nhìn chằm chằm ta với lỗ tai dựng đứng lên.

Thấy ánh mắt ta dừng lại trên người y, Bạch Tranh mới khẽ hừ một tiếng.

Sau đó y nhận lấy Tiểu Mãn trong tay ta, cúi người hôn lên trán ta một cái, nói: “Kim Châu, nàng là của ta.”

31

Đứa nhỏ Tiểu Mãn này từ nhỏ đã ít khi khiến người ta lo lắng.

Từ khi mang thai thằng bé, ta đã cảm nhận được.

Nương ta khi sinh ta vì khó sinh mà mất, khi ta sinh Thừa Diễn cũng mất gần nửa cái mạng.

Nhưng khi mang thai Tiểu Mãn, ta ăn cũng ngon mà ngủ cũng ngon, đến khi sinh, bà mụ còn chưa kịp phản ứng lại.

Thì ta đã sinh xong rồi, thậm chí còn không cảm nhận được chút đau đớn nào.

Rất thần kỳ.

Tới sinh nhật ba tuổi của Tiểu Mãn.

Thừa Diễn cũng tới.

Mấy năm nay, cứ cách một khoảng thời gian thằng bé sẽ đến thăm ta.

Nhưng cũng không khóc lóc muốn ta hồi cung cùng thằng bé nữa.

Rõ ràng thằng bé mới tám tuổi, nhưng lại điềm tĩnh giống như một người lớn.

Khi thằng bé tiến vào, ta đang đội chiếc mũ mới làm cho Tiểu Mãn.

Thằng bé như ngọc hồng được chạm khắc, đội chiếc mũ đầu hổ màu đỏ, trông vô cùng đáng yêu.

Ta không nhịn được mà hôn thằng bé một cái.

Tiểu Mãn cũng cười khanh khách hôn lại ta một cái, cái miệng đầy hơi sữa hỏi: “Mẫu thân, con có đáng yêu không?”

Ta khẽ cười thành tiếng: “Tiểu Mãn của chúng ta là đáng yêu nhất.”

Cho đến khi Bạch Tranh đi tới nhắc nhở ta, ta mới nhìn thấy Thừa Diễn đang đứng ở góc.

Tiểu Mãn cũng nhìn thấy, thằng bé quay mặt sang một bên.

Nói đến cũng thấy lạ, Tiểu Mãn ai cũng thân, thấy ai cũng cười.

Chỉ khi nhìn thấy Thừa Diễn, mày nhỏ của thằng bé lại nhăn lại, không muốn để ý tới thằng bé.

Bạch Tranh tới ôm Tiểu Mãn đi giống như thường lệ, để lại ta và Thừa Diễn ở trong sân.

Ta thở dài trong lòng.

Thừa Diễn nhìn thấy trên mặt ta không còn ý cười như khi nhìn Tiểu Mãn, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ thì hốc mắt thằng bé đỏ lên.

Nhưng thằng bé vẫn giả bộ như không có việc gì, cười cười với ta: “Nương, ta đã là Thái Tử rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nhìn Thừa Diễn trước mắt, trên mặt đã bớt đi vẻ non nớt của trẻ con, dần dần lộ ra bóng dáng của một thiếu niên.

Cảm giác vừa vui mừng vừa xa lạ.

Trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói cái gì.

Ở giữa cổ thằng bé có treo một chiếc khóa trường mệnh nho nhỏ, trông cực kỳ không phù hợp với bộ đồ mà thằng bé đang mặc.

Chiếc khóa trường mệnh này là khi thằng bé mới sinh ra, ta nhờ hạ nhân ở Đông Cung làm riêng.

Nhưng khi đó thằng bé không thích, vẫn luôn không muốn đeo.

Hiện giờ lại…

Ta hơi chần chờ lên tiếng: “Thừa Diễn…”

Thừa Diễn lại cụp mắt hỏi ta: “Nương, ngươi có thể làm cho ta một chén hoành thánh không?”

Ăn xong chén hoàng thánh này, ta sẽ không bao giờ tới quấy rầy cuộc sống của ngươi nữa.

Ta nghe ra ý tứ trong lời nói của thằng bé, trong lòng lập tức cảm thấy đau xót, trong mắt cũng ngấn lệ.

Nhưng cuối cùng ta vẫn gật đầu: “Được.”

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Một chén hoành thánh kia, Thừa Diễn ăn từ buổi chiều khi ánh mặt trời vẫn đang chiếu sáng đến tận buổi tối khi màn đêm buông xuống.

Ta vẫn luôn ở một bên lẳng lặng quan sát thằng bé.

Cuối cùng, khi mặt trăng di chuyển đến phía tây tòa nhà.

Rốt cuộc thằng bé mới chậm rãi buông muỗng sứ trong tay xuống, nói: “Nương, hoành thánh nương làm thật sự rất ngon.”

Sau đó thằng bé đứng lên hành đại lễ với ta rồi xoay người đi vào trong màn đêm.

Từ đấy về sau, ta không còn gặp lại thằng bé nữa.

Ngoại truyện 1: Ngoại truyện về Lý Thời Hoằng

1

Tháng thứ tư sau khi Kim Châu rời khỏi Đông Cung.

Gần cuối năm.

Ta lấy cớ công vụ, muốn đi thôn Đào Hoa nhìn nàng một cái.

Khi tới trấn Thập Lý, ta nhìn thấy nàng đang trả giá với ai đó.

Lúc đó ta đứng trên lầu hai của Xuân Phong Lâu tham lam nhìn nàng.

Nàng không thay đổi chút nào, vẫn tươi tắn rạng ngời như vậy.

Tựa như lần đầu tiên ta ta gặp nàng ở thôn Đào Hoa.

Trong lúc nhất thời, những tranh đấu gay gắt, ngấm ngầm và quỷ quyệt trên triều đình dường như đều đã rời khỏi ta.

Ánh mặt trời tựa như lại chiếu lên người ta một lần nữa.

Nhưng mà, hình như Kim Châu không thể thuyết phục được người bán kia.

Nhìn bộ dạng nàng nhịn đau mà thanh toán tiền đặt cọc, ta không khỏi cười khẽ một tiếng.

Sự nhung nhớ dành cho nàng ở trong lòng cũng càng sâu đậm hơn.

Kim Châu, chờ ta một chút.

Chờ tới khi ta bước lên được vị trí này, nàng sẽ không còn là sự uy h.i.ế.p của ta nữa.

Đến lúc đó, không còn ai có thể làm tổn thương nàng được nữa.

Trước khi rời khỏi trấn Thập Lý.

Ta tìm được ông chủ của cửa hàng sang tay và đưa cho ông ta một ít tiền.

Vốn dĩ ta định để ông ta trực tiếp đưa cửa hàng cho Kim Châu.

Nhưng nếu như vậy, Kim Châu nhất định sẽ nghi ngờ.

Nên chỉ để ông ta hạ giá xuống năm lượng bạc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com