Nghe những lời của lũ trẻ, biểu cảm của Lục Vân Khuyết thoáng chốc rạn nứt.
"Anh chị Tử Cẩm thích các em, nhưng... đời nhiều loại 'thích' khác . Chị Tử Cẩm thích các em như em út, còn thích là tình yêu của yêu. yêu chỉ thể là một, các em thể đều là yêu của chị Tử Cẩm "
Lục Vân Khuyết đặt những món quà đang cầm tay xuống đất, xổm xuống cố gắng giải thích với đám trẻ.
"Ý là gì?"
"Tại là 'thích' khác ?"
" , em thích bé Mỹ Mỹ ở lớp mẫu giáo, cũng thích bà viện trưởng, gì khác ?"
Lục Vân Khuyết: "..."
Cái ... giải thích thế nào đây?
"Các em còn nhỏ, hiểu cũng , lớn lên sẽ . Bây giờ tìm chị Tử Cẩm và bà viện trưởng, các em nhường đường cho nhé? Nếu ngoan ngoãn, sẽ tặng quà đó."
Không cách khác, tặng quà chắc chắn sẽ khiến chúng ngoan hơn .
Lần đến, nhận lũ trẻ khó chiều đến thế.
"Bà viện trưởng nhà ạ."
Bọn trẻ thích kéo dài âm cuối khi chuyện, Lục Vân Khuyết thấy, cảm thấy khá đáng yêu.
"Không , tìm chị Tử Cẩm, đợi bà viện trưởng cùng với chị ."
Lục Vân Khuyết vô tình gọi Liêu Trúc Tú là "bà viện trưởng" theo cách của bọn trẻ.
"Em cũng tìm chị Tử Cẩm!"
"Em cũng ! Em chơi với chị Tử Cẩm!"
Nghe Lục Vân Khuyết tìm Vân Tử Cẩm, một đứa trẻ lập tức bỏ tổ yến mà Lục Vân Khuyết tặng sang một bên, dẫn chạy thẳng đến chỗ Vân Tử Cẩm đang ở.
Lục Vân Khuyết vội nhặt những món quà đặt xuống đất, theo lũ trẻ bước nhanh.
Một bước chân bằng mấy bước của chúng, nên bọn trẻ chạy phía , còn thong thả bước theo .
Vân Tử Cẩm bước khỏi phòng, thấy cảnh tượng mấy củ cà rốt nhỏ dẫn theo một củ cà rốt lớn.
Nhìn thấy Lục Vân Khuyết, nụ tự nhiên nở môi Vân Tử Cẩm: "Anh đến nhanh thế."
Lục Vân Khuyết: "Không nhanh , đây là đầu em dẫn gặp gia đình chính thức, nếu nhanh, bà viện trưởng sẽ nghĩ coi trọng em."
Anh Liêu Trúc Tú rằng, nghiêm túc với Vân Tử Cẩm, một mối quan hệ hướng tới hôn nhân.