Chai thuốc trừ sâu đó chị ta mua hồi tháng hai vào dịp Tết nguyên đán năm nay, khi về quê thăm người thân họ hàng.
Lúc ấy ông chủ cửa hàng còn vỗ ngực cam đoan rằng tuyệt đối không hề thêm nước, không hề thêm vật liệu gì khác, là thuốc trừ sâu chính hãng 100%, khả năng diệt cỏ trừ sâu hạng nhất đỉnh của chóp.
Thanh toán xong đi ra khỏi cửa hàng, chị ta còn có hơi chút không yên tâm, làm gì có lời nói thật nào thốt ra từ người làm ăn kinh doanh buôn bán chứ, cho nên chị ta đổ một ít vào thức ăn cho chú chó hoang bên đường ăn.
Đó là một chú chó hoang có lông màu đen to lớn, có vài mảng da bị trọc, trên thân đen kia có vài vết sẹo màu hồng, phần lông mao trên người bị quéo lại chỉ còn mấy sợi.
Chị ta ném đồ xuống trước mặt nó, nó phe phẩy cái đuôi li3m sạch sẽ, ánh mắt ngây thơ trong veo. Trông như một sinh vật nhỏ bé tội nghiệp đã bị đói vài ngày, khiến người ta đau lòng.
Vài ngày sau chị ta đi tới chỗ đó kiểm tra một lần nữa, trên đường chỉ còn lại xác chết của một chú chó, cái chết thật thanh thản.
Ở nông thôn chưa bao giờ thiếu chó, cho nên nó chết cũng không tạo ra sự chú ý đặc biệt nào.
Phổi là cơ quan hô hấp, không có không khí thì không có loài động vật nào có thể sống sót. Nếu vô tình nuốt phải thuốc trừ sâu có tác dụng nhanh, sẽ gây nhiễm độc khiến cho cơ thể bị tổn thương, gây hại cho gan và phổi cho cả con người và động vật. Hậu quả trực tiếp là nạn nhân sẽ dần mất đi khả năng hít thở không khí trong lành, gây khó thở, ho rồi cuối cùng sẽ chết ngạt. Cho dù có rửa dạ dày ngay thì cũng vô ích, cái chết là điều chắc chắn không thể nghi ngờ.
Sau đó chị ta hài lòng cầm chai thuốc trừ sâu về nhà, lén giấu nó ở trong túi, luôn mang theo bên mình.
Chị ta đang đợi một cơ hội.
Đợi bốn tháng, cuối cùng vào ngày hôm qua, cơ hội cuối cùng cũng đến.
Sau khi hợp tác với người phụ nữ kia đẩy Dương Kiến Quốc xuống lầu, chị ta bình tĩnh quay về nhà. Mẹ chị ta vẫn còn ngủ trong phòng, hoàn toàn không hề biết chỉ trong nháy mắt thôi mụ đã phải làm góa phụ rồi.
Nhưng mà, việc một người sắp đi đầu thai thì có trở thành góa phụ hay không cũng không quan trọng gì.
Chị ta cẩn thận ưu nhã rót thuốc trừ sâu vào hai chiếc ly cà phê, một ly nhiều một ly ít, giống như đang rót một ly rượu vang đắt tiền trong một nhà hàng sang trọng.
Sau đó chị ta đánh thức mẹ mình đang ngủ say, lừa gạt mụ uống một chút 'nước uống', chị ta đưa cho mụ ly nước có phần nhiều hơn kia, rồi bản thân thì uống ly ít hơn.
Kết quả không ngoài dự đoán, mẹ chị ta chết ngay trên xe cấp cứu, còn chị ta thì bây giờ sống không bằng chết.
Đám đàn ông đã từng phóng túng vui vẻ rong rủi trên người chị ta lúc trước, đều chạy còn không kịp chứ đừng nói đến quan tâm chị ta, không còn thấy bóng dáng tâm hơi đâu.
Không phải chị ta là người máu lạnh vô tình, chỉ là có đôi khi cái chết là cách giải thoát duy nhất.
Khi con người chết đi thì mọi thứ cũng sẽ kết thúc, không còn gì vướng bận, cũng không còn gì để lo lắng nữa. Sẽ không còn sự đau đớn, không còn sự buồn bã, cũng không hề có sự sung sướng hay niềm vui nào, chỉ chừa lại một mình chị ta gánh vác là được.
Dù sao thì mẹ chị ta suốt đời cũng chỉ răm rắp nghe lời Dương Kiến Quốc, hai người lần lượt rời đi cũng tốt, xuống dưới kia tiếp tục làm một đôi vợ chồng khốn khổ.
Không mất mát gì cả.
Đang nhớ lại từng chuyện đã qua, tiếng khóa cửa đột nhiên vang lên, là tiếng vang khi chìa khóa cắ m vào ổ khóa.
Dương Đan Di cũng không đứng dậy, chị ta vẫn nằm im trên mặt đất như cũ, chỉ là đầu hơi nghiêng sang phía sau, cần cổ mảnh khảnh cong thành một độ cung duyên dáng.
Đập vào mắt là một đôi giày thêu bằng vải gấm màu đen, những bông hoa màu đỏ được thiêu bên viền giày cùng với những chiếc lá uốn lượn.
Có hơi hoảng hồn, thiếu chút nữa chị ta đã cho rằng đây là lệ quỷ tới lấy mạng người.
Hơi ngước mắt nhìn lên, chiếc áo choàng gấm màu đen in hoa trắng cùng với chiếc vây dài cùng màu, chỉ lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh xinh đẹp như gãi đúng chỗ ngứa, trông y hệt như váy tang.
Là Quý Lan.
Dương Đan Di nghĩ, cô em gái họ này của chị ta gần đây luôn hành xử khác thường: "Mặc đồ vậy là mới đi chụp ảnh chân dung về à?"
Một lời chào hỏi rất bình thường và thoải mái, giống như lời chào hỏi mà chị ta vẫn thường nói mỗi khi Quý Lan về nhà vào mỗi thứ sáu trong suốt ba năm qua.
... Bài kiểm tra tuần này thế nào? Có phải lại bị cô giáo hung dữ kia mắng nữa không?
... Em nhỏ con thế này, mặc quần áo cũ của chị quá khó coi. Chờ ngày chị lấy được căn nhà rồi, đuổi lão súc sinh đó ra khỏi cửa chị sẽ mua cho em thật nhiều quần áo đẹp.
... Có chàng trai nào đang thích em không? Em nói cho chị họ nghe thử đi, chị bảo đảm sẽ không nói cho ai biết đâu.
Và cứ thế mọi chuyện vẫn tiếp tục.
Chị ta không hề ghét Quý Lan, nhưng cũng không thích, chỉ là chị ta đã quen có cô làm bạn với mình mà thôi.
Một cô em gái nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao ấy, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện để chị ta có thể chia sẻ mọi bí mật của mình.
"Chị họ." Quý Lan không có trả lời chị ta, cô ngồi xổm xuống, giơ thứ trong tay lên: "Tôi có đem đến món ngỗng quay chị thích nhất đây, còn có cả dương chi cam lộ* nữa."
(*Dương chi cam lộ là một món tráng miệng đặc trưng của Hong Kong, đã xuất hiện từ những năm 80-90 của thế kỷ trước. Nguyên liệu chính bao gồm bưởi, xoài và các loại topping phổ biến.)
Dương Đan Di vẫn nằm đó, chị ta vô lực vươn một bàn tay lên, vỗ vỗ vào gạch bên cạnh mình, khàn giọng nói: "Ngồi đi, đừng bật đèn."
"Được." Quý Lan đóng cửa lại, đi đến bên cạnh chị ta ngồi xuống đất.
Gạch có hơi lạnh.
Cô đặt thức ăn trong tay xuống, cô mua ngỗng từ một cửa hàng nhỏ trong góc chợ thành phố phía bắc, còn dương chi cam lộ thì mua từ một cửa hàng trà chiều ở thành phố phía nam.
Vì hai thứ này mà cô đã chạy suốt một buổi sáng.
"Ăn đi." Quý Lan nghiêng đầu mở túi nilon ra, cầm lấy đôi đũa dùng một lần rồi ấn mạnh vào đầu gối. Sau khi ném bỏ bao bì vô dụng sang một bên, cô gắp một cánh ngỗng cho mình trước: "Ngon lắm đấy."
Ánh mắt Dương Đan Di trống rỗng, hơi hơi ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào bông hoa trên cổ áo của Quý Lan.
Cô vậy mà lại mua cho chị ta món ăn chị ta thích.
Mẹ chị ta luôn thích chơi mạt chược ở con phố dưới nhà, còn lão súc sinh thì tối ngày tăng ca ở công ty, khuya khoắc mới về nhà.
Cho nên vào thứ sáu mỗi tuần, Dương Đan Di sẽ hoãn hết những cuộc hẹn hò lung tung rối loạn kia lại, một mình ngồi trong phòng khách tối tăm, chờ Quý Lan tan học về nhà. Mỗi lần Quý Lan đều giống như ảo thuật gia mà mang cho chị ta đủ mọi thức ăn ngon, ví dụ như ngỗng nướng, cổ vịt giòn tan linh tinh, ví dụ như những đồ uống ngọt ngào như sinh tố hay thạch rau câu các loại.
Xuyên suốt cả ba năm, chưa từng gián đoạn.
Khi đó hai người ngồi ở trên sô pha ăn đến độ đổ mồ hôi đầm đìa, không hề bật đèn y hệt như bây giờ.
"Lan Lan." Dương Đan Di ngồi dậy, gọi tên cô.
Quý Lan gật gật đầu, lần này không cắt ngang ngắt lời chị ta về vấn đề xưng hô nữa.
"Em ghét chị sao?" Chị ta cầm lấy chiếc hộp, da ngỗng nướng giòn tan béo ngậy là món ăn chị ta từng rất thích, nhưng bây giờ chị ta chẳng còn chút cảm giác thèm ăn nào nữa.
Chỉ có thể cầm hộp dương chi cam lộ bên cạnh lên, múc từng thìa nhỏ, cẩn thận nhai chậm nuốt kỹ.
"Không ghét." Quý Lan thấy Dương Đan Di không muốn ăn ngỗng nướng, cô cũng không để ý, đơn giản kéo hết thức ăn đến trước mặt mình, đồ ăn ngon nhất là khi thưởng thức một mình: "Dùng đồ ăn để lấy lòng chị, là điều đúng đắn nhất mà tôi từng làm trong suốt ba năm qua."
"Trường học quá cô đơn, chị làm tôi cảm nhận được sự đồng cảm." Quý Lan cắn từng miếng ngỗng nướng, hai tay đầy mỡ, dạ dày có hơi khó chịu nhưng cô vẫn chết lặng tiếp tục, nói năng mơ hồ: "Cuộc sống ở trường thật sự rất khó khăn, không có ai thích tôi cả. Cũng may còn có một chị họ tình nguyện chờ tôi ở nhà mỗi tuần, tôi rất vui."
Quý Lan nói thật, chẳng qua là chuyện đã trôi qua quá lâu từ kiếp trước, lâu đến mức cô đã trọng sinh làm lại một lần, một lòng chỉ muốn trả thù khiến cho bản thân trở nên mù quáng, thiếu chút nữa đã quên mất đoạn chuyện cũ này.
"Buổi tối ngày hôm đó dùng số điện thoại của dì để gửi tin nhắn cho chị, cũng chỉ là nhất thời tức giận thôi." Cuối cùng Quý Lan cũng dừng tay lại, chăm chú nhìn vào mắt của Dương Đan Di, nói rành rọt từng câu từng chữ: "Nhưng mà tôi cũng không hối hận, về kết cục của một nhà ba người bọn chị như thế này."
Dương Đan Di không nói gì, chị ta ngậm một vài múi bưởi ở trong miệng, múi bưởi no tròn mọng nước, chị ta đẩy múi bưởi lên vòm miệng trên, từng múi lần lượt vỡ ra, mùi thanh chua k1ch thích đến vị giác của chị ta.
Quý Lan lại lên tiếng: "Chị họ, chị béo lên rồi."
Trong bóng đêm, tầm mắt cô dừng ở trên bụng nhỏ hơi hơi phồng lên của chị ta.
"Đã từng đẹp là được." Dương Đan Di cười khẽ: "Bây giờ béo thì cứ béo đi, người sắp chết thì cũng không cần quan tâm nhiều vậy làm gì."
Quý Lan mím môi, không chút để ý: "Nói không chừng còn có thể sống thêm một tháng đấy."
Tính ngày tháng, nếu như không có biến cố gì thì có lẽ bây giờ trong bụng Dương Đan Di sợ là đã có em bé rồi.
Nhưng mà chị ta vẫn chưa biết.
Lẳng lặng ngồi đó, Quý Lan nhìn chị ta múc từng thìa dương chi cam lộ, cuối cùng cũng đứng dậy: "Chị họ, tôi đi đây."
"Ừm, cố gắng học hành nhé." Đột nhiên phát hiện ra mình đã nói sai, Dương Đan Di lại cười khẽ, nhưng lại không sửa lời cho đúng.
Trong ba năm qua, mỗi tuần vào chủ nhật trước khi Quý Lan rời khỏi nhà, chị ta đều sẽ tùy tiện nói một câu như vậy.
Đối với một học sinh mà nói, thì lời chúc tốt nhất chính là thành tích. Huống hồ chi chị ta cũng không có gì khác muốn nói nữa cả.
"Chờ đến khi em bận xong rồi thì lại về một chuyến nhé." Chị ta lại lên tiếng: "Nếu như chị chết rồi, thì em đến nhặt xác hộ chị, tuyệt đối phải chọn một hủ tro cốt thật là to nhé. Tối hôm qua chị họ của em đã tính toán hết rồi, vốn dĩ chị còn có thể sống đến năm 70 tuổi, nhưng mà ông trời thấy chị mệnh khô, muốn đưa chị về làm tiên nữ, cho nên sau này không bao giờ dành mỗi thứ sáu ở bên cạnh em được nữa."
"Lan Lan, thật ra chị cũng mới hơn hai mươi thôi." Lại lên tiếng, là giọng nói khàn khàn nghẹn ngào: "Vốn dĩ, chị, còn có thể có rất nhiều cái thứ sáu nữa. Cho nên, cứ coi như chị trả trước số tiền em đã chi cho đồ ăn vặt đi, để đổi lấy một cái quan tài. Nếu như còn sống không thể sống trong biệt thự, thì sau khi chết vào ở cũng không sao."
Quý Lan vừa mới ra tới cửa, bước chân vừa mới bước ra ngoài lập tức dừng lại.
Cô quay đầu lại, cười với Dương Đan Di: "Được."
Ánh sáng chiếu qua đỉnh đầu xù xù của cô chiếu thẳng vào trong mắt Dương Đan Di, cô xinh đẹp y như hoa. Đột nhiên chị ta có hơi xúc động: "Nếu như chị còn sống thì ngôi nhà này sẽ sang tên cho em."
"Được." Quý Lan lại cười.
Đóng cửa rời đi.
Cuối cùng, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Dương Đan Di.
Chị ta đột nhiên thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, nghĩ thầm, kiếp sau cho dù có làm gà, làm trâu, làm heo, làm dê, làm cái gì cũng được nhưng không thể làm người nữa.
Quá khổ.
Còn chưa kịp suy nghĩ về vấn đề gì khác, chị ta bắt đầu nôn khan dữ dội.
___
Tuy rằng đã là buổi chiều, nhưng Chu Chính vẫn nằm bẹp dí trên giường.
Sau bình minh, anh ta lo lắng kiểm tra đi kiểm tra lại tài khoản Weibo chính thức của cảnh sát. Cuối cùng sau khi nhìn thấy bài đăng thông báo kia rồi, anh ta mới dám đi ngủ.
Ngủ một giấc thật là an ổn.
Trong mơ là khuôn mặt của Quý Lan, anh ta không muốn thức dậy, sợ sau khi thức dậy thì đến khi gặp lại lần nữa chỉ có thể gặp trong giấc mơ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Ấn mở loa ngoài, một giọng nói trong trẻo mang chút trẻ con vang lên: "Luật sư Chu?"
Cơn buồn ngủ của Chu Chính lập tức bay mất dạng, như cá chép lộn mèo ngồi thẳng dậy, khóe môi cũng vô thức cong lên: "Là tôi, có chuyện gì thế?"
Anh ta li3m li3m cánh môi khô khốc, cố gắng giữ cho giọng nói của bản thân bình thản nhất có thể.
Ở đầu dây bên kia, Quý Lan cũng không biết chuyện đó, bởi vì ngay tại bây giờ cô đang đứng ở trước cổng công ly luật với vẻ mặt ngơ ngác. Cửa lớn đóng chặt, bên trong không có một mống người, cô hỏi: "Luật sư Chu, hôm nay anh không đi làm sao?"
Chu Chính nghẹn lời: "Ngủ quên."
Xoa xoa mặt, anh ta tắt điều hòa kéo chăn ra, tầm mắt chậm chạp liếc nhìn xuống giữa hai ch ân, thứ đồ chơi đó đang vươn cờ thẳng tắp chào hỏi anh ta, trông như thể cũng là dáng vẻ vừa tỉnh ngủ.
Thở dài, trông anh ta có hơi thanh tâm quả dục một chút mà thôi, nhưng anh ta cũng sẽ có tất cả những phản ứng s1nh lý mà một người đàn ông bình thường khác cũng có, thậm chí... còn dữ dội hơn.
Đặc biệt là khi anh ta còn mơ thấy Quý Lan.
"Vậy ha?" Quý Lan nhăn mặt nhìn hai người đàn ông phía sau, có hơi khó xử: "Vậy để hôm khác tôi đến tìm anh sau vậy."
Chu Chính: "Khoan khoan khoan, tới nhà của tôi nói chuyện đi."
Cúp máy, gửi địa chỉ cho Quý Lan xong, anh ta nhanh chóng xuống giường rửa mặt.
Bình thường vào mùa hè, khi ở nhà anh ta chỉ mặc độc một cái quần cộc, vô cùng thoải mái. Nhưng hôm nay gặp Quý Lan, đương nhiên là không được rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Chính lấy một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh nước biển từ trong tủ ra.
Không vì cái gì khác, chỉ là vì bộ đồ ngủ này rất bó sát, bó sát đến độ vừa hay khoe trọn cơ bụng của anh ta.
Thay xong quần áo đứng ở trước gương soi đi soi lại, anh ta có hơi bất an.
Chắc các cô gái bây giờ đều thích như thế này đúng không?
Không hài lòng lắm, anh ta lại nghĩ tiếp.
Cho dù có không thích thì chắc cũng không đến mức ghét chứ nhỉ?
Cố gắng đè nén xúc động trong lòng, anh ta đi xuống lầu, đứng ở huyền quan đứng ngồi không yên.
Rất nhanh, chuông cửa vang lên.
Mở cửa ra, nụ cười của anh ta đông cứng ở trên mặt.
Là Quý Lan không sai, nhưng mà phía sau Quý Lan còn đi theo hai tên đàn ông là chuyện gì?
Đã nói là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng đâu?
Bộ đồ ngủ anh ta cố ý thay này bị đem cho chó gặm rồi!
"Đây là Trần Lỗi, đây là Vương Thạch." Quý Lan vừa vào nhà vừa giới thiệu: "Đây là Chu Chính, là đại luật sư Chu mà tôi đã từng đề cập với hai anh rồi đó."
Chu Chính quét mắt qua nhìn hai người, một người đàn ông trung niên béo béo lùn lùn, cùng với một chàng thanh niên cao to.
Anh ta bắt tay chào từng người một.
"Wow, hai người cố ý làm thế à?" Vương Thạch nhìn Chu Chính và Quý Lan, làm mặt quỷ: "Đồ đôi ha?"
Không trách cậu ta suy nghĩ vớ vẩn, ở trong mắt cậu ta, quần áo hôm nay Quý Lan mặc đã đủ ấn tượng rồi, phần trên là áo gấm màu đen, nửa người dưới mặc váy dài cùng màu, đi ở trên đường trông vô cùng chói mắt.
Thật sự quá u ám.
Kết quả khi đến đây, vừa mới mở cửa lại thêm một người đàn ông với vẻ mặt cấm dục bước ra ngoài.
Cậu ta có thể không suy nghĩ vớ vẩn sao được.
Lại đánh giá một hồi, cậu ta gật gật đầu, vuốt mông ngựa: "Rất xứng đôi."
Quý Lan quay đầu liếc mắt xem thường: "Đừng nói nhảm, tuổi này của luật sư Chu đã sớm có bạn gái rồi."
Chu Chính vừa định phủ nhận, đã bị cô nói trước: "Trước hôm nay hai người bọn họ còn là phóng viên của Tuần San Bát Quái, nhưng vừa mới bị sa thải sau khi số báo mới nhất được xuất bản vào sáng sớm hôm nay rồi."
Trên mặt thoạt nhìn trông có vẻ hơi áy náy: "Bởi vì tôi."
"Ừ, tôi biết." Chu Chính gật đầu, định chào đón ba người vào cửa: "Tôi nhìn thấy thông báo hồi sáng rồi."
"Tôi không vào nữa, lát nữa còn có việc." Quý Lan từ chối.
Chu Chính: "Được, hai người bọn họ cần thưa kiện sao?"
"Là như thế này." Ông chú trung nhiên, cũng chính là Trần Lỗi đột nhiên chen vào nói: "Nhờ có cô Quý đây giúp đỡ, nên lần này tôi và Vương Thạch mới có thể vì chính nghĩa lên tiếng đòi lại công lý. Bây giờ bọn tôi đều nghĩ rằng, so với việc thông đồng làm bậy với những tòa soạn tạp chí khác thì không bằng..."
"Không bằng tự khởi nghiệp." Vương Thạch kích động nói.
Trần Lỗi gật đầu, lại bổ sung: "Nhưng mà anh cũng biết, lần này bọn tôi chơi Tuần San Bát Quái một trận như này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa nếu sau này chỉ có hai bọn tôi đơn độc chiến đấu, thì bọn tôi không thể thiếu..."
"Không thể thiếu sự chăm sóc của luật sư được."
Quý Lan cười đến mi mắt cong cong: "Nhưng mà lần này tôi sẽ trả tiền."
Chu Chính gật đầu, anh ta nghĩ, có liên quan đến tiền nong để ràng buộc mối quan hệ giữa anh ta và Quý Lan lại, vậy cũng không tồi, không đến mức cứ như vậy làm người qua đường lướt qua đời nhau: "Vậy tôi nói chuyện với hai người bọn họ trước đã, đợi đến khi em xong việc ở bên đoàn làm phim bên kia rồi tôi lại mời em ăn cơm."
"Ok."
Quý Lan vừa định đi, Chu Chính lại lên tiêng gọi cô lại.
"Thật ra, tôi còn độc thân."
Khó hiểu quay đầu lại, cô thấy vẻ mặt Chu Chính có hơi nghiêm túc, anh ta từ tốn nói thêm một câu: "Hơn nữa, mẹ tôi rất giỏi bơi lội, cho dù có rơi xuống nước thì bà ấy cũng tự mình bơi vào bờ được."
Quý Lan: "..."
___
Đến bệnh viện kiểm tra xong cũng không có vấn đề gì quá lớn, Trần Vũ lang thang không có mục tiêu vừa đi dạo khắp nơi vừa lướt Weibo.
Cái tòa chung cư Nguyệt Tú này, thật ra anh rất quen thuộc.
Bởi vì căn nhà mà Quý Lan đang thuê, chính là căn nhà mà anh mua cho bố mẹ dưỡng lão, đây cũng là nguyên nhân anh thậm chí còn không cần đến google map dẫn đường để đến đây.
Chỉ có thể nói, đúng là nghiệt duyên.
Tiện tay mở hot search của Weibo ra, top 1 hot search chính là #Dương Đan Di thành phố W.
Nhíu mày, anh ấn vào hashtag đó.
Đứng đầu danh sách là một video dài hơn 6 phút, cùng với hình ảnh của một người phụ nữ trông vô cùng điềm tĩnh ở giữa màn hình.