Thả lỏng cơ thể, Quý Lan ngâm mình trong bồn tắm, cô đang suy nghĩ xem lát nữa trời sáng rồi mình nên lấy thái độ như thế nào để đứng lên.
Nên hùng hổ dọa người mắng lại bọn họ hay là nhẹ nhàng mà tha thứ cho bọn họ đây?
Khó chọn ghê.
Rùng mình một cái, cô đột nhiên giật mình.
Toang cmn rồi!
Hình như trong phòng cô còn có hai con chim biết nói chuyện thì phải!
Vô cùng lo lắng vội vã mặc đồ vào, cô nhanh chóng vọt vào phòng khách, ngay khi vừa vọt tới sô pha, cô sẩy chân vấp ngã một cái, lảo đảo vịn tường cố gắng đứng vững, Quý Lan nhìn người đàn ông ngủ trên sô pha với tư thế thoải mái thô bạo lâm vào trầm tư.
Với chiều cao hơn 1 mét 8 mấy cùng với thân hình vạm vỡ đầy cơ bắp, chắc chắn sô pha không thể chứa nổi một vật khổng lồ như vậy rồi.
Cho nên tuy rằng Trần Vũ đã ngủ rồi, nhưng cơ thể vẫn vô thức duy trì một tay chống xuống đất, hai chân cong lại, một tay khác gác lên tay vịn của sô pha, vừa thấy là biết nó là đầu sỏ gây tội khiến cô vướng chân vấp ngã. Vạt áo sơ mi hơi hơi lệch lên trên, tràn đầy hơi thở hormone nam tính nồng nặc.
Quý Lan quyết định đưa anh về phòng ngủ cho khách trước rồi tính tiếp.
Dù sao thì có vẻ như Cẩu Đản vẫn chưa bị phát hiện.
Nếu lúc trước cô chỉ thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách thì bây giờ sẽ rất xấu hổ.
Thở dài.
Tầm mắt lại lần nữa quay lại vật khổng lồ trước mặt mình.
Ôm?
Cô ôm không nổi.
Cõng?
Cô cõng không nổi luôn.
Cho nên.
Quý Lan lựa chọn phương pháp đơn giản thô bạo nhất.
Cô thuận tay cầm lấy dây buộc tóc màu đen đặt trên bàn trà, cào tóc buộc đại thành đuôi ngựa, sau đó cô dùng cả hai tay mình nắm lấy mắt cá chân của Trần Vũ đặt lên eo mình.
Rồi cô ngồi xổm xuống, hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng!
Kéo lên!
"Rầm" một tiếng, tiếng của một vật thể nặng nề rơi xuống đất vang lên, là âm thanh của ót Trần Vũ đập xuống đất.
Quý Lan quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng anh không hề thức dậy, lợi hại.
Nhưng mà khoảnh khắc ngay khi cô vừa mới quay đầu đi, yết hầu của Trần Vũ trượt lên trượt xuống.
Đi qua hai chân bàn, ba cái góc tường, cùng với bát cơm của Nhị Nha, trán của Trần Vũ đã thân thiết chào hỏi với từng thứ một, hàng loạt tiếng vang đinh linh leng keng vang lên, cô nghe thấy mà có hơi không đành lòng.
Cuối cùng, cũng thành công đến phòng ngủ cho khách.
Phòng ngủ cho khách không có bật đèn lên, tối đen như mực.
Quý Lan nuốt nước bọt, liều mạng già đỡ lấy nách của anh, lôi kéo từng bước một kéo anh lên giường.
Nhìn người đàn ông ngủ say như heo, cô hung dữ mắng: "Gây ra tiếng động lớn vậy mà cũng không đánh thức được anh, ngày nào đó nhân lúc anh ngủ sẽ đem anh đi bán lấy tiền!"
Thì thầm xong, đột nhiên cô nổi lên một số ý nghĩ xấu xa.
Cô cởi dép ra, dùng ngón chân cái mềm mại chọc chọc vào phía sau lưng người đàn ông, cũng may, không có phản ứng, ngủ như chết.
Tiếp theo cô cho một cước thật mạnh.
Nhưng mà giây tiếp theo, Trần Vũ như thể vô tình trở mình, khiến cho bàn chân của cô không phanh lại được, trượt thoáng qua người anh, do cô dùng sức quá trớn cho nên đá vào khoảng không, bản thân thì ngã nhào xuống giường.
Chính xác mà nói là ngã nhào xuống trên người anh.
Cmn.
Thầm mắng một tiếng, cô hoảng loạng đứng dậy, nghĩ tới nghĩ lui cô lại ngồi xổm xuống mép giường, chống khuỷu tay lên mép giường cẩn thận quan sát thật kỹ.
Chỉ nhìn thôi còn chưa đủ, Quý Lan không thể kiểm soát được đôi tay heo của mình vừa nhìn vừa sờ.
Không còn dáng vẻ âm dương quái khí như hồi chiều nữa, tóc mái của Trần Vũ lộn xộn nằm trên trán, thoạt nhìn trông như trên mặt không có trang điểm, lông mày anh khí cong cong, hốc mắt sâu tạo thành một đường cung mượt mà, lông mi cong dài.
Xuống chút nữa...
Là khẩu trang.
Thuận thế tháo khẩu trang xuống.
Ôi mẹ ơi.
Quý Lan che mắt bằng một tay, mặc dù đã nhìn thấy khuôn mặt này rất nhiều lần rồi nhưng vẫn cảm thấy chấn động vạn phần.
Từ phần mũi trở lên là tác phẩm điêu luyện sắc sảo, nói theo cách văn chương hơn như thể đây quả là món quà của Đấng Cứu Thế ban cho.
Còn phần mũi trở xuống...
Món quà của Đấng Cứu Thế ban cho có vẻ hơi tùy tiện rồi.
Nói tóm lại, thì nó quá khó coi.
Xuất phát từ tò mò, Quý Lan chọc chọc vào cằm anh.
Một cái chọc này, lập tức cô cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Cằm mềm mại, không giống với sự mềm mại của làn da bình thường, mà có cảm giác trơn nhẵn như cao su, giống y như... một đôi bao tay bằng cao su nào đó? Hơn nữa lúc chọc vào còn cảm thấy hình như bên trong còn được bao phủ bởi những chiếc gai cưng cứng, khiến ngón tay có hơi đau đau.
Phẫu thuật thẩm mỹ quá đà nên trở thành người giả rồi sao?
Cái quỷ gì vậy!
Trong đầu của Quý Lan lập tức tưởng tượng hàng loạt đến những câu chuyện quỷ quái, overthinking rùng mình một cái, cô hoảng loạng ném chăn lên người Trần Vũ, ra ngoài đóng cửa lại.
Trong bóng đêm, Trần Vũ mở bừng mắt ra, xoa xoa đầu. Trên người vẫn còn lưu lại cảm giác bị đ è xuống, là Quý Lan lúc nãy mới nhào vào trong lòng anh. Anh đột nhiên cười cười, đầu ngón tay vuốt vuốt cằm.
Ánh mắt sáng quắc.
Hồi lâu sau, anh thốt ra một câu không quá rõ ràng: "Cmn đau quá đi mất."
___
Quý Lan cầm lấy điện thoại trên bàn trong phòng khách lên, vừa xem điện thoại vừa mở cửa đi vào phòng ngủ của mình.
Có một tin nhắn chưa đọc đến từ Chu Chính.
[Đừng sợ, tôi sẽ ở bên cô.]
Nhíu mày.
Đây là cái quỷ gì? Không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ có quan hệ không chính đáng đấy.
Có hơi chột dạ, Quý Lan nhanh chóng xóa tin nhắn đó đi.
Trong phòng rất im ắng, không phải là tác phong hằng ngày của Cẩu Đản.
Ngước mắt lên, cô lập tức nhìn thấy tờ giấy A4 bị ném trên giường với dòng chữ viết ngoằn ngoèo xiêu xiêu vẹo vẹo trên đó.
[Tôi và Nhị Nha đi hưởng tuần trăng mật rồi, chớ quấy rầy.
Từ 233.]
Cuối cùng còn ấn lên giấy hình móng vuốt chim nhỏ màu đỏ máu nữa.
Quý Lan ghét bỏ cầm tờ giấy lên ngửi ngửi, ừm, là sốt cà chua.
Meo meo meo?
Hưởng tuần trăng mật?
Cô đột nhiên rất muốn đánh vào đầu Cẩu Đản bằng một loạt mười hai đòn tấn công.
Ngồi ở trên giường, Quý Lan gọi hồn chim nhỏ nhiều lần theo cách mà nó đã chỉ dẫn, không nhận được sự đáp lại nào của chim nhỏ, nên Quý Lan cũng mặc kệ nó muốn đi đâu thì đi.
Chỉ cần an toàn là được, thật ra ở đâu cũng chả sao.
Xoa xoa cái cổ hơi đau nhức, cô tắt đèn đi ngủ.
Gần đây cô thật sự quá mệt mỏi.
Mà ngay lúc này, Chu Chính vẫn đang ngồi ngu người ở trong văn phòng.
Anh ta khép hờ đôi mắt, hai tay đan vào nhau, đôi môi mỏng mím lại đặt ở điểm giao nhau giữa ngón trỏ và ngón giữa. Trong văn phòng không có bật đèn, ánh sáng từ màn hình trước mặt phản chiếu lên khuôn mặt anh ta, chiếu lên tâm trạng bất ổn của anh ta.
Anh ta đang nhìn một tấm ảnh.
Trên khuôn mặt trong sáng trắng trẻo của cô có vài đốm tàn nhang thưa thớt, lớp trang điểm nhẹ nhàng, nét ngây thơ điệu đà của cô gái nhỏ.
Là tấm ảnh mà Quý Lan đăng đầu tiên trên Weibo.
Chu Chính ngắm hết sức chuyên chú.
Anh ta nghĩ bản thân mình đối với cô gái nhỏ xinh đẹp này, ước chừng có một chút thinh thích.
Đương nhiên, chỉ là một chút mà thôi, có thể có cũng có thể không, lướt qua như phù du.
Làm luật sư, các mối quan hệ và tai nạn của con người, anh ta đã có rất kinh nghiệm, nhìn thấu hết hồng trần từ lâu.
Trên đời này chưa bao giờ có tình yêu vô duyên vô cớ, bản thân anh ta và cô như bèo nước gặp nhau, chỉ mới tiếp xúc được có mấy ngày. Tính toán rõ ràng thì cho đến bây giờ hai người cũng chỉ gặp mặt được hai ba lần mà thôi. Sở dĩ đồng ý giúp Quý Lan kiện tụng miễn phí, trên danh nghĩa là vì muốn quảng cáo danh tiếng cho công ty, nhưng trên thực tế anh ta còn có tâm tư khác.
Lúc trước sau khi cúp máy, anh ta lên mạng tìm kiếm hai chữ 'Quý Lan', lập tức hiện ra bức ảnh này, chỉ mới liếc mắt nhìn một cái, trái tim anh ta tự dưng đập loạn nhịp.
Nhưng mà anh ta giữ kín như bưng, không nói với ai cả.
Vẫn tỏ ra mình là chính nhân quân tử, giả vờ ngay thẳng liêm chính không thẹn với lương tâm.
Chu Chính bình tĩnh suy nghĩ lại, hảo cảm mà anh ta đối với Quý Lan có lẽ là vì gương mặt này.
Cao Tử nói: Thực sắc, tính dã*.
(*Thực sắc, tính dã: ăn uống và s@c tình là bản chất của con người.)
Anh ta là một người đàn ông bình thường như những người bình thường khác, khát thì uống nước, đói thì ăn cơm, cô đơn lâu ngày đương nhiên khi thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp sẽ không thể bước đi nổi rồi.
Huống chi, còn là người chủ động đưa tới cửa chứ.
Chuyện này cũng rất bình thường.
Cho nên, điểm xuất phát của anh ta không có sai.
Nhưng mà giờ đây có vẻ như, có hảo cảm rồi thì sao?
Tuy rằng anh ta vừa mới tốt nhiệp nghiên cứu sinh, cũng đã sắp đến đuổi thành gia lập nghiệp rồi, nhưng mà Quý Lan vẫn còn nhỏ.
Nhỏ đến mức, còn có một tương lai tươi sáng đang chờ đợi cô ở phía trước.
Thở dài, duyên phận của một số người, đúng là chỉ cần gặp hai ba lần là biết được kết cục rồi.
Anh ta cầm lấy điện thoại kế bên, đứng dậy gọi một dãy số.
"Alo, bố ạ."
"Vâng ạ, có chút việc còn chưa ngủ, cần bố giúp con một chuyện ạ."
"Vâng ạ, lần này thật sự khó giải quyết, nếu không cũng sẽ không đến tìm bố."
"..."
Vài phút sau cúp máy, anh ta ngồi xuống trở lại bàn làm việc, lại ngắm nhìn tấm ảnh trên màn hình thật sâu.
Rồi anh ta tắt máy tính, cầm lấy áo khoác máng ở phía sau ghế ngồi rồi đi ra khỏi văn phòng.
Quý Lan vẫn còn quá ngây thơ rồi.
Câu nói 'chỉ cần chia sẻ tin đồn hơn 500 lần' này, ở trong rất nhiều trường hợp chỉ có tác dụng đe dọa mà thôi.
Là muốn nói cho đám dân cư mạng đó thuận miệng bịa đặt câu chuyện kia rằng, mấy người không thể nói bừa, 'nếu' nói bừa là 'có khả năng' bị bắt vào cục cảnh sát ăn cơm tù. Đây là tuân thủ theo pháp luật, mà không phải tùy tiện bắt mấy người đâu.
Đương nhiên, đó chỉ là một khả năng mà thôi.
Mỗi ngày có nhiều tin đồn xảy ra như vậy, bắt cũng không bắt hết được.
Cho nên anh ta chỉ có thể, hơi hơi lợi dụng một chút quan hệ của gia đình, để khiến mọi chuyện trong phạm vi pháp luật đó, phát triển theo hướng mà Quý Lan mong muốn mà thôi.
Giống như lần trước, khi tòa án nhanh chóng lập án cho anh ta vậy.
Anh ta dốc hết sức mình, dùng mọi thứ có khả năng để giúp Quý Lan. Đương nhiên, cũng là giúp bản thân anh ta.
Lại thở dài, Chu Chính nhìn vào chiếc xe của mình, tự dưng đầu óc hơi uể oải.
Từ sau ngày mai, duyên phận giữa anh ta và Quý Lan, có phải sẽ chấm hết hay không.
____
Ngày hôm sau, Quý Lan bị nhìn chằm chằm mà thức dậy.
Cái loại cảm giác này, tựa như đã bọc thật dày để sưởi ấm vào mùa đông rồi, lại bị một người nào đó nhét một cục đá lớn vào cổ áo mình vậy.
Lạnh thấu tâm can.
Mở mắt ra.
Là mặt của Trần Vũ.
"Đẹch mọe!" Cô buột miệng thốt lên: "Mới sáng sớm anh đừng có dọa người!"
"Chúc mừng em nha, được rửa sạch oan khuất rồi."
Không biết Trần Vũ đã đeo khẩu trang từ lúc nào, ngữ điệu bình thản, không phân biệt được hỉ nộ ái ố: "Nhìn thử đi."
"Thứ đồ chơi gì?" Quý Lan đau nhức hết cả người, cả một đêm mơ thấy ác mộng, chuyện kiếp trước với kiếp này cứ chồng chất lên nhau, cô đột nhiên có chút không phân biệt được giữa hiện thực và cảnh trong mơ.
Lấy một cái gối ở bên cạnh lót ra sau lưng, cô nhận lấy điện thoại của Trần Vũ.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào nhau, xúc cảm ấm áp mềm mại. Tự dưng trên mặt Trần Vũ nổi lên vẻ đỏ ửng khả nghi.
Động tác của Quý Lan không hề nhẹ nhàng, ở góc độ này của anh vừa lúc có thể nhìn thấy một số thứ không nên nhìn.
Quý Lan không có để ý, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cẩn thận xem kỹ.
Trên màn hình là bài đăng mới nhất trên Weibo được tài khoản Weibo chính thức của sở cảnh sát thành phố W đăng tải.
[ [loa] [loa] [loa] Thông báo về kết quả điều tra vụ việc nhảy lầu ở đường Bắc Thanh Thủy, thành phố W.]
Nhanh chóng lướt qua toàn bộ bản báo cáo.
Vào trang ảnh báo cáo đầu tiên, cảnh sát giải thích đầy đủ nguyên nhân kết quả vô cùng rõ ràng của câu chuyện, làm sáng tỏ việc Dương Kiến Quốc vào ngày 7 tháng 6 có ý đồ cưỡng gian hoàn toàn là sự thật, bày tỏ lời xin lỗi đến người bị hại là Quý Lan.
Hơn nữa cảnh sát cũng thừa nhận hành động yếu kém, hành sự bất lực của mình vào tối ngày 7 mới dẫn đến hàng loạt các sự kiện xảy ra sau đó.
Chỉ tiếc, người cũng đã khuất cho nên không có cách nào kết án nữa.
Tiếp theo, những hành vi xấu xa ác liệt của Tuần San Bát Quái cũng bị điểm danh phê bình, thuận tiện còn khen ngợi hai phóng viên vẫn còn lương tâm, kiên quyết thay đổi bài viết của mình kia.
Cuối cùng, bốn blogger phát tán tin đồ thất thiệt kia đã bị bắt giữ, trong đó có hai người chưa đủ tuổi vị thành niên.
Mọi người vui mừng!
Ở cuối bài đăng, còn có đoạn video giám sát ở trên sân thượng vào ngày mà Dương Kiến Quốc xảy ra chuyện nữa.
Từ đoạn phim có thể nhìn thấy rõ ràng, mới ban đầu Dương Kiến Quốc đã dựa vào hàng rào bê tông trên sân thượng với tư thế vô cùng nguy hiểm, vừa nói chuyện với một người phụ nữ ăn mặc hở hang, vừa nhìn xung quanh, như thể đang đề phòng có người nào đó sẽ đột nhiên tấn công.
Sau đó, hình như hai người đã xảy ra tranh chấp gì đó, Dương Đan Di đột nhiên xuất hiện ở trong hình ảnh.
Phối hợp với người phụ nữ kia đẩy Dương Kiến Quốc từ sân thượng xuống.
Trước khi rời khỏi sân thượng, cả hai mỉm cười quỷ dị với camera giám sát.
Trước mắt, có một người phụ nữ khác chưa biết danh tính, đang lẩn trốn.
Trần ai lạc định*.
(*Trần ai lạc định còn có có một nghĩa khác là những chuyện dưới trần gian đều được ông trời sắp xếp thỏa đáng hết rồi. Mỗi người mỗi số kiếp, mỗi hoàn cảnh, mỗi tính cách. Số phận được an bài nên đừng cải ý trời. Nếu cố gắng làm khác những gì trời đã sắp đặt thì chắc chắn sẽ bị khiển trách.)
Không cần quay lại xem bình luận trong Weibo của mình, Quý Lan cũng biết bây giờ tất cả đều đang phát triển theo hướng có lợi cho cô.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, vấn đề cấp bách lớn nhất đầu tiên sau khi trọng sinh cuối cùng cũng đã giải quyết xong.
Hôm nay là ngày 21 tháng 6.
Còn có bốn ngày nữa là đến ngày công bố kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học, lại là một vở drama nữa xảy ra.
"Tôi ra ngoài một lúc." Đột nhiên Trần Vũ lên tiếng: "Nếu như mọi chuyện đều xử lý xong rồi, ngày mai phải quay lại đoàn làm phim, tiến độ bên kia không thể trì hoãn được nữa."
"Được." Quý Lan gật đầu.
Cô biết bất cứ đoàn làm phim nào thì tiến độ đều rất chặt chẽ. Bản thân cô chưa nói một tiếng nào đã trở về, còn mang theo một tên diễn viên có vai diễn nữa, đạo diễn không tới tán cho mình hai bạt tay đã tính là đại ân đại đức rồi.
Nhưng mà bây giờ Trần Vũ ra ngoài làm gì, trong đầu nghĩ như thế nào cô cũng tự nhiên hỏi ra khỏi miệng luôn: "Anh ra ngoài làm gì? Anh có quen đường ở thành phố W không?"
"Không quen."
Anh lấy điện thoại lại, ngón tay lướt trên màn hình vài cái, hình như đang trả lời tin nhắn nào đó: "Chỉ là hôm nay khi thức dậy, trên trán tôi xuất hiện vài vết bầm tím, sau đầu cũng rất đau, cho nên tôi phải đi mua ít thuốc đã."
Cuối cùng, đột nhiên anh ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Quý Lan, ngữ khí trầm trọng: "Em có biết chuyện gì đã xảy ra không."
Giọng điệu của câu trần thuật chứ không phải câu nghi vấn, nhưng Quý Lan lại không nghe ra.
"Không biết." Cô chớp chớp mắt, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Mau tới bệnh viện khám thử đi, để tôi chi trả tiền thuốc men cho."
Nhìn xem cái câu nói này hoàn hảo thế nào kìa!
Là một chủ nhà thân thiện, thấu tình đạt lý!
Sau khi Trần Vũ ra ngoài, Quý Lan rời giường rửa mặt, cô nghĩ, cô nên đi thăm Dương Đan Di đang hấp hối kia.
____
Vài tia nắng của ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua tấm rèm đỏ thẫm dày nặng, chiếu vào trong phòng, Dương Đan Di đang nằm dài trên sàn nhà, ngực vẫn phập phồng.
Khoang miệng của chị ta đã bị thối rữa.
Không khí mới mẻ ở trong khoang ngực càng ngày càng ít đi.
Các dấu hiệu sinh tồn đang dần dần biến mất.
Những thứ đã từng giơ tay là có thể với tới, hiện giờ lại trở nên xa xỉ như thế.
Cảnh sát biết chị ta đã giết người, nhưng vẫn chậm chạp không đến cửa.